Trùng Sinh Trước Khi Phu Quân Đăng Cơ

Chương 20

Nha hoàn đang muốn bẩm báo, chợt có một bóng dáng lướt vào nhanh như một cơn gió lốc.

"Chủ nhân! Là ta! Ta trở về rồi!"

Nền nhà chính cao đến đầu gối.

Đoàn Cẩm đứng dưới thềm, phải hơi ngẩng mặt lên.

Ánh sao chiếu vào trong tròng mắt y, lập loè tỏa sáng, mang đến nhiệt độ bỏng người.

Sa đế, tiễn tụ, tạo y.

Vóc dáng của y không hề lực lưỡng như lúc đứng tuổi sau này, vẫn còn mang vẻ gầy gò đặc thù của thiếu niên.

Nhưng yết hầu giữa cái cổ dài đã nhô lên rõ ràng.

Diệp Toái Kim túm vạt áo nhìn thiếu niên dưới thềm, cuối cùng cũng biết hóa ra nàng đã trách lầm Triệu Cảnh Văn một chuyện.

Có thể nói, Triệu Cảnh Văn vừa yêu vừa hận Đoàn Cẩm.

Chuyện yêu thì có thể giải thích được, hắn muốn làm người chủ anh minh, làm minh quân, sao lại không yêu quý tướng tài như Đoàn Cẩm cho được.

Nhưng điều hận luôn khiến Diệp Toái Kim cảm thấy hoang đường và buồn cười.

Đúng, quan hệ giữa nàng với Đoàn Cẩm vô cùng thân mật, hơn cả người bình thường.

Nhưng bọn họ là chủ tớ, là tỷ đệ, là sư đồ, là quân thần, là người thân, là chỗ dựa cuối cùng của Diệp gia Bảo, nhưng độc nhất không phải tình cảm nam nữ.

Triệu Cảnh Văn đã là Hoàng Đế rồi, Hậu cung toàn là mỹ nhân, sự ghen tuông này hoàn toàn vô lý.

Nhưng giờ này khắc đây, khi trông thấy thiếu niên dưới ánh sao, mang gương mặt tươi cười, nóng bỏng nhiệt tình, trong đôi mắt mang sự mong mỏi và thân mật không cách nào nói rõ, Diệp Toái Kim không có cách nào chỉ trích Triệu Cảnh Văn hẹp hòi hoang đường được nữa.

Là lỗi của nàng.

Hóa ra, A Cẩm lúc này đã chẳng còn là đứa trẻ của nàng nữa, y đã lớn rồi.

May mà Diệp Toái Kim gặp Triệu Cảnh Văn trước, nếu không giờ này khắc này trông thấy thiếu niên Đoàn Cẩm sống sờ sờ, e rằng nàng khó mà điều khiển, nhất định sẽ kéo y vào lòng, nện mạnh vào lưng y một cái.

May mà bây giờ đây, dù lòng nàng dâng trào vui vẻ, nhưng vẫn có thể khống chế bản thân mình.

Đoàn Cẩm cảm thấy mình hoa mắt rồi.

Chủ nhân đứng trên bậc nhìn y, dường như cao hứng vì y đã gấp gáp trở về, nhưng ánh mắt của nàng thoạt nhìn như muốn khóc.

Dường như chủ nhân có gì đó khác biệt so với trước khi y rời đi.

Đoàn Cẩm nhịn không được lại tiến lên một bước.

Lần này, y càng nhìn rõ hơn, Diệp Toái Kim da trắng hơn tuyết, hai má vẫn còn sót lại vẻ ửng hồng xinh đẹp.

Có một cảm giác nói không nên lời.

Khiến người ta hoảng hốt một cách khó hiểu.

Một suy nghĩ lóe lên, Đoàn Cẩm đột nhiên hiểu ra gì đó!

"Chủ nhân", y chật vật nhìn sang hướng khác, không dám nhìn thẳng vào nàng, che giấu bối rối bảo: "Triệu ta trở về gấp, là có chuyện gì ư?"