Bởi vì nàng ta là một nhạc nữ có thân phận thấp kém.
Nàng ta được Hoàng Đế thích thú đưa đến trước mặt Hoàng Hậu: "Nàng nhìn xem, ta phát hiện được gì đây này?"
Lúc ấy Hoàng Hậu đã buồn nôn rồi.
Bởi vì thân phận của Ngô Thị thấp kém, định sẵn chỉ có thể làm đồ chơi của nam nhân. Bất kể là nam nhân nào tán tỉnh Ngô thị, quả thật đều như đang tán tỉnh Hoàng Hậu.
Nàng có không ít đối thủ trong triều, dù những nam nhân này không biểu hiện ra ngoài, nhưng chưa chắc không hề lén lút có loại suy nghĩ bẩn thỉu đó.
Nam nhân là như vậy đó.
Khi bọn họ không có cách nào dùng cách khác để đánh bại một nữ nhân, sẽ càng nổi lên da^ʍ ý, muốn tuyên bố chiến thắng bằng cách thu phục và chiếm hữu.
Phảng phất như thắng lợi kiểu này sung sướиɠ vô tận.
Lúc ấy, Diệp Toái Kim rất muốn tát cho Hoàng Đế một bạt tay, tát nát gương mặt tươi cười mang ác ý kia của hắn.
Thật ra, cách xử lý tốt nhất lúc đó chính là ban chết cho Ngô thị.
Nhưng một nhạc nữ run lẩy bẩy vô tội biết bao, suy cho cùng cũng là một mạng người.
Cuối cùng, Hoàng Đế đang thích thú xem náo nhiệt đã đề ra một cách giải quyết.
"Ban cho A Cẩm nhé." Hắn nói: "Tuổi của A Cẩm đã không còn nhỏ nữa, vẫn chưa chịu lấy vợ, dù sao bên cạnh cũng phải có một người trông nom chăm sóc chứ."
Khóe miệng Hoàng Đế mang một sự trào phúng và ác ý, dường như đang trắng trợn chỉ trích nàng với Đoàn Cẩm “không trong sạch”.
Quả thật, trong triều cũng có vài lời đồn đại liên quan đến nàng với A Cẩm, nói đến mức hệt như chuyện đó có thật.
Diệp Toái Kim cây ngay không sợ chết đứng, trước giờ nàng đều không quan tâm.
Càng quan trọng hơn là dưới cường quyền, những lời đồn đại kia cũng chỉ dám âm thầm lưu truyền ở trong bóng tối, nếu tranh cãi, trái lại sẽ giống như thật sự có gì đó.
Đề nghị của Hoàng Đế cũng rất buồn nôn, nhưng Diệp Toái Kim cũng chẳng có cách giải quyết tốt hơn.
Dù giữ Ngô thị lại ở bên người, muốn một cung nhân biến mất trong thâm cung cũng không phải là một việc khó. Huống chi trong cung còn có Hoàng Đế.
Hoàng Đế mà sủng hạnh nàng ta mới càng buồn nôn hơn nữa.
Trong tất cả những loại buồn nôn, Diệp Toái Kim chỉ có thể lựa chọn loại buồn nôn nhẹ nhất kia.
"Để bản thân A Cẩm quyết định." Nàng nói: "Nếu như hắn đồng ý thu nhận nàng ta, vậy thì ban cho hắn."
Đoàn Cẩm không hôn không thú, đến nay vẫn chưa lập gia thất. Đương nhiên, Diệp Toái Kim hi vọng y có thể có thê có thϊếp, khai chi tán diệp. Nhưng nàng cũng không muốn ép buộc y.
Có điều nàng cũng chẳng ngờ, Đoàn Cẩm tiến cung, trông thấy Ngô thị bèn dừng bước nhìn chăm chú.