Tiêu Khinh ngất đi không hề biết, vài chi tiết đã thay đổi, như hiệu ứng bươm bướm gây ra những phản ứng liên tục khiến người ta không thể chuẩn bị được.
Tiêu Khinh hôn mê một lúc lâu, cuối cùng tỉnh lại vào lúc chạng vạng.
Mẹ cậu ngồi khóc đến mức hai mắt sưng như quả đào bên giường, cùng với cha đang đứng lo lắng bên cạnh, có cả Thịnh Dương.
“Tử Tranh! Con thấy sao rồi? Có muốn thêm hai ăn cây Hỏa Linh Chi nữa không?” Tiêu phu nhân dựa vào gần Tiêu Khinh, bà khóc lóc nói.
Trên tấm vải lụa được trải trên bàn chứa đầy Hỏa Linh Chi chữa hàn độc, chúng không khác gì hoa nở, khiến cả căn phòng nóng lên.
Trọng Sắt cũng có mặt ở đây, chỉ là có quá nhiều người đứng bên giường nên hắn đứng ở ngoài vòng vây không khác gì người ngoài.
Khi Tiêu Khinh từ từ tỉnh lại, hắn vô thức bước về trước vài bước, nghe thấy tiếng kêu của Tiêu phu nhân, hắn mới dừng lại. Có nhiều người quan tâm Tiêu Khinh như thế, tất nhiên là không cần hắn rồi.
Nghĩ vậy, Trọng Sắt càng cảm thấy những gì tối qua Tiêu Khinh nói rất buồn cười.
Một “Trọng Sắt” khác trên thế giới này sao? Tại sao thuở nhỏ mình mất mẹ, có một người cha súc sinh? Còn cậu thì được cả nhà cưng chiều, thương yêu, sống vô tư không lo nghĩ gì ở thành Thiên Hoa phồn vinh này?
Nhưng cuối cùng cậu vẫn đỡ ám khí thay hắn.
Rốt cuộc là gà mờ gì đây? Cảnh ngũ trọng tuyệt mà không tránh khỏi ba phi đao này?
Hiện giờ đã là giữa khuya, Thịnh Dương còn đang ngồi bên giường chăm sóc cho Tiêu Khinh, Tiêu phu nhân bước vào châm một nén hương an thần, bà vừa đi là Trọng Sắt lập tức vào theo.
Thịnh Dương nhẹ nhàng thổi một thìa thuốc nước, mùi hương dược thảo nóng rực của Hỏa Linh Chi xộc vào mũi, Tiêu Khinh ngoan ngoãn hé môi, ngửi mùi hương an thần kia cùng với hương thơm nhàn nhạt trên người cô gái, cậu uống nước thuốc.
Thoải mái thật, cuộc sống thần tiên gì thế này? Tiêu Khinh khẽ nheo mắt lại.
Giọng nói của Thịnh Dương vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, “Tiêu đại ca, ta thay thuốc giúp ngươi nhé?”
“Được.” Đã từ Tiêu công tử biến thành Tiêu đại ca, Tiêu Khinh cảm thấy sung sướиɠ như lên mây, trên lưng cậu bị thương, cậu nằm sấp xuống giường, cởϊ áσ ra, rồi chợt mùi hương thơm ngát trên người thiếu nữ lại đi xa.
Tiêu Khinh mở mắt ra nghiêng đầu nhìn, cậu phát hiện một người đàn ông lạnh lùng đứng bên giường, đôi mắt màu tím yên ắng như đá quý đang nhìn chăm chú vào mình.
Trong mười năm sống ở đây, cậu trải qua những ngày tháng thuận buồm xuôi gió, hiếm khi bị thương, gần như là trên người không có vết sẹo nào, làn da mịn màng như ngọc. Chỉ có ba vết thương sâu thấu xướng chói mắt trên lưng cậu hiện giờ.