Nửa đêm Tiêu Khinh đi ra ngoài giải quyết nỗi buồn, khi về tới nơi, bỗng nhiên cậu nhận ra có một con ác linh màu xám đang ghé vào bên cửa sổ. Thấy Tiêu Khinh đi tới, nó gầm nhẹ một tiếng như muốn hút linh khí trên cơ thể người phàm của cậu.
Tiêu Khinh ngáp một cái, cậu búng tay con ác linh kia lập tức tan thành mây khói, chỉ có tiếng hét thảm thiết vang lên.
Cậu vừa chuẩn bị về phòng, lại thấy Mạc Kỳ ngủ lại trong phủ nhà mình, vừa hay đi ra từ căn phòng đối diện, đang há hốc mồm kinh ngạc nhìn cảnh tượng kia. Hình như Mạc Kỳ đã chứng kiến toàn bộ quá trình, thậm chí y còn dụi mắt tưởng mình nằm mơ.
Hai người nhìn nhau.
Tiêu Khinh quyết định nói thật nhanh, “Giỏi thật! Không hẳn là thần thông thấu hạng nhất, con ác linh này còn chưa tới gần ta là đã bị huynh gϊếŧ chết rồi! Huynh quá mạnh!”
Mạc Kỳ: ?
Y còn chưa làm gì mà?
Đúng là y phát hiện có một lực lượng không tốt đang ẩn náu bên phía Tiêu Khinh nên mới dậy ra xem, nhưng mà… hình như y nhìn thấy người bạn tốt của mình búng tay một cái…
Thấy Mạc Kỳ còn đang sững sờ, Tiêu Khinh vội vàng nói, “Vừa rồi huynh ra tay quá nhanh, ngay cả ta cũng chưa thấy rõ, đó là thứ gì thế? Đáng sợ quá!”
Mạc Kỳ cũng dần dần dao động, có khi nào mình ngủ mơ hồ nên ra tay mà không chú ý không…
Thấy ánh mắt của Mạc Kỳ có vẻ đã dao động, Tiêu Khinh tiếp tục nỗ lực, “Huynh ra tay quá là nhanh!”
Hình như Mạc Kỳ cũng chấp nhận cách giải thích này, y giải thích, “Đây là ác linh phàm phẩm, thường sẽ xuất hiện ở nhà dân bình thường để hút dương khí của người khác. Nhưng con ác linh này to gan thật, có một thân thông thấu ở phòng đối diện mà nó cũng dám tới sao?”
“Đúng vậy đúng vậy!”
Khó khăn lắm mới qua mặt Mạc Kỳ được, ngày hôm sau khi tiễn y đi, Tiêu Khinh lại vươn vai chuẩn bị về ngủ bù, thì chợt nghe thấy có một tiếng nói quen thuộc vang lên ngoài cửa.
“Bọn ta đến tìm Lôi công tử.”
“Lôi công tử nào? Đây là Tiêu phủ, hai người tìm nhầm rồi.” Tên sai vặt không hiểu gì cả, “Đi mau đi.”
Lòng Tiêu Khinh run lên, không dám nhúc nhích cũng không dám quay đầu.
Đúng thế, mau đuổi bọn họ đi đi!
Rối hết rồi, rối hết cả rồi!
Sao Trọng Sắt và Thịnh Dương lại tìm tới lại tìm tới nhà họ Tiêu chứ? Rõ ràng con đường mà bọn họ phải đi là tìm người báo thù mới đúng, à, còn làm cho Mạc Kỳ kinh ngạc nữa…
“Lôi công tử! Là Lôi công tử! Lôi công tử!” Thịnh Dương vừa thấy được bóng lưng cứng đờ đang cố gắng làm giảm đi sự tồn tại của mình rồi chầm chậm bỏ trốn, chính là người hôm đó đã tặng Hỏa Linh Chi cho nàng, nàng đứng trước cửa kêu lên, “Cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi Lôi công tử!”