Sau bữa tối, trên đường về khách sạn nghỉ ngơi, Thịnh Tuyền còn xem ảnh chung của mình với một số diễn viên chính trên điện thoại.
Hôm nay, cô rất vui vẻ, đã được xem cảnh đẹp lại còn ăn uống và gặp mấy diễn viên đẹp trai. Bây giờ cô đang vui vẻ đây, bên cạnh có một người trung thành đang tận tâm làm việc thật là quá đã.
Không thể trách được ông chủ trong kiếp trước của cô hàng ngày vẫn luôn tràn đầy năng lượng, có một người phục vụ trung thành, chia sẻ mọi lo lắng và suy nghĩ của mình, ai mà không hài lòng chứ.
Vừa nghĩ đến đây, Thịnh Tuyền nghe thấy người phục vụ trung thành bên cạnh mình - Vu Hướng Vãn, người nãy giờ luôn im lặng làm việc với máy tính đóng máy lại, chỉnh sửa kính mắt. Đôi mắt thuôn dài sau gọng kính vàng nhìn về phía cô.
Giọng nói của anh ta rất cuốn hút, chỉ cần nghe thôi cũng biết anh là người cẩn thận, giọng điệu khi nói chuyện cũng rất bình tĩnh, nhưng nội dung mà anh ta nói ra lại là:
"Nếu cô thích họ, tôi sẽ lập tức bàn bạc với họ, tối nay chắc chắn sẽ có diễn viên mà cô yêu thích nhất đến ở cùng cô."
Việc ở cùng này, dĩ nhiên không chỉ giới hạn trong bữa ăn tối.
Ánh mắt của Vu Hướng Vãn rất kiên định, chỉ cần nhìn là biết không phải anh ta đang đùa giỡn mà đang rất nghiêm túc đề xuất, thậm chí còn đã nghĩ về cách thực hiện.
Thịnh Tuyền: "......"
Người đàn ông này không phải là đang quá trung thành rồi chứ?
Được rồi, điều này rất phù hợp với hình tượng nhân vật của anh ta.
Nhược điểm của Vu Hướng Vãn rất rõ ràng. Trong sách anh ta là một nhân vật gây nhiều tranh cãi. Lần đầu xuất hiện chỉ để xin lỗi vì cậu con trai của sếp. Cuối cùng, trước khi ngất xỉu và được đưa đi bệnh viện, anh ta còn uống hết một chai rượu trắng ngay tại chỗ, dứt khoát giải quyết rắc rối mà con trai sếp gây ra.
Anh ta khắc nghiệt với người khác nhưng càng khắc nghiệt với chính mình hơn.
Không còn gì phải nghi ngờ về khả năng của anh ta nhưng đây cũng là một nhân vật đã từng bước leo lên từ tầng lớp thấp nhất của làng giải trí, nên nhiều phương pháp xử lý rắc rối của anh ta cũng rất quyết liệt.
Nói thẳng ra, anh ta giống như một con dao.
Trong lòng anh ta, không có phân biệt đúng sai.
Người điều khiển con dao này muốn anh ta làm gì, anh ta sẽ làm như vậy. Không may, vị sếp trong sách của anh ta là một nhân vật phản diện, vì vậy mỗi lần xuất hiện của Vu Hướng Vãn đều tượng trưng cho việc dưới phần bình luận sắp mở một cuộc chiến lớn.
Còn bây giờ, Thịnh Tuyền là sếp của anh.
Thịnh Tuyền dám nói, nếu bây giờ cô nói muốn một ai đó, chắc chắn Vu Hướng Vãn sẽ sử dụng tất cả mọi biện pháp để làm vừa ý cô.
Cuối cùng, lần đầu tiên cô gặp anh ta, là lúc anh ta đang cố gắng "bán thân" để đổi lấy tiền chữa bệnh cho mẹ nuôi. Khi không còn cách nào khác, phương pháp duy nhất anh ta nghĩ đến là bán đi chính mình.
Nếu không phải Thịnh Tuyền tới kịp, suýt chút nữa anh ta đã thật sự bán mình đi.
Trong sách, Vu Hướng Vãn thường xuyên ăn mặc kín đáo để che đi những vết thương kinh khủng trải dài khắp cơ thể. Đây cũng chính là lý do tại sao mặc dù anh ta hành động ác nghiệt nhưng vẫn làm dấy lên những cuộc tranh cãi giữa các độc giả. Bởi vì dù trong sách không mô tả chi tiết, nhưng bất cứ độc giả nào cũng có thể nhận ra, Vu Hướng Vãn đã trải qua quá nhiều bi kịch không thể tưởng tượng nổi.
Lúc anh ta xắn tay áo lên, Thịnh Tuyền nhìn vào cổ tay của Vu Hướng Vãn, Vu Hướng Vãn vốn đã trắng trẻo, phần da lộ ra cũng trắng nõn mịn màng.
Hiện tại, trên làn da kia vẫn chưa có dấu vết của những vết thương kinh khủng đó. Vậy nên những vết thương khiến anh ta phải giấu cơ thể trong quần áo dài suốt đời, chắc chắn xuất hiện sau khi anh ta “tự bán” mình.
Trong sách, cô không xuất hiện, anh ta muốn bán mình với một giá cao, tất nhiên phải trả một cái giá đủ lớn.
Thấy Vu Hướng Vãn vẫn nhìn mình một cách nghiêm túc, như thể chỉ cần cô nói một câu, anh ta sẽ ngay lập tức tìm một chàng trai đẹp mã cho cô, Thịnh Tuyền không biết nên khóc hay nên cười:
"Không cần, chỉ cần nhìn đã đủ làm mắt tôi sáng lên rồi. Họ là diễn viên, không phải dân tiếp khách."