Vạn Bảo nghe vậy, lập tức biết cơ hội đã đến: "Đúng vậy, vốn dĩ chúng tôi đã chọn được người rồi nhưng diễn viên đó có vấn đề về lịch trình, nên bây giờ vai diễn này đang trống."
Nhà đầu tư chỉ định diễn viên tham gia vào bộ phim là một việc rất phổ biến, việc họ được nhận vai diễn nào phụ thuộc vào số tiền mà nhà đầu tư cung cấp, bên cạnh đó còn phải xem liệu đạo diễn có nổi tiếng hay không, tính cách đối phương có quyết đoán không nữa.
Hiện tại, Vạn Bảo - người chỉ còn lại thiết bị, rất có tự giác. Trước đây ông ấy cũng khá bài xích việc nhận tiền để diễn viên tham gia vào đoàn phim, nhưng sau khi bị thực tế vùi dập một trận, ông ấy đã chuyển từ "Nếu phải nhận tiền từ những người tham gia quay chụp, tôi thà không nhận số tiền đó" thành "Miễn là không ảnh hưởng đến cốt truyện chính, ngay cả việc cậu mang một con chó đến diễn mèo cũng không vấn đề gì".
Vai diễn Tần Hằng đúng là một vai nếu diễn tốt sẽ thu hút rất nhiều fan, nhưng cũng không ảnh hưởng đến trải nghiệm của người xem. Nếu diễn tốt sẽ giúp bộ phim có thêm điểm cộng, còn diễn không tốt cũng không sao, đối với tổng thể không có ảnh hưởng lớn.
Tại sao Vạn Bảo lại biết rõ đến vậy, bởi vì diễn viên được chọn trước đó để đóng vai Tần Hằng cũng là do nhà đầu tư chỉ định. Kết quả là nhà đầu tư rút vốn, diễn viên cũng theo đó mà đi, nên vị trí này mới trống đến bây giờ.
Thịnh Tuyền nhắm đến Tần Hằng, điều này so với tưởng tượng ban đầu, cô muốn vai chính của ông ấy đã tốt hơn nhiều rồi. Dù sao, đã "bán" một lần, "bán" thêm lần nữa, Vạn Bảo cũng không còn cảm thấy áp lực nữa.
Vạn Bảo tự giác hỏi ngay: "Cô Thịnh có muốn đề cử ai không?"
Ông ấy cũng không hỏi người đối diện có chắc chắn sẽ đầu tư hay không, nếu thật sự chỉ định diễn viên, thì còn phải lo lắng việc cô Thịnh không chi tiền vào bộ phim này sao?
"Có một người."
Thịnh Tuyền không khỏi cảm thấy, quả nhiên những người ở lâu trong giới giải trí đều là những kẻ thông minh, không cần cô nói, người đối diện đã tự giác nắm bắt được ý cố muốn.
Cô cũng không giả vờ nữa, trong giới giải trí, tiền mới là quyền lực tối thượng.
Thịnh Tuyền đặt "Tài liệu chi tiết của dự án" mà cô đang cầm xuống, nói thẳng: "Tôi sẽ đầu tư 33 tỷ, các vấn đề cụ thể và quyền lợi sẽ có người trực tiếp bàn bạc với ông sau, điều kiện duy nhất là diễn viên đóng vai Tần Hằng phải do tôi chỉ định. Nếu đạo diễn Vạn không phản đối điều này, thì chúng ta có thể tiếp tục hợp tác."
Vạn Bảo đứng hình.
Trong đầu ông ấy bây giờ chỉ còn lại mấy chữ "33 tỷ, 33 tỷ".
33 tỷ!!
Ở đây, phải nói một chút về số tiền đầu tư thông thường trong giới giải trí của thế giới này, không giống như giới giải trí nơi Thịnh Tuyền sống trước kia, nơi nơi chốn chốn đều lạm phát; trong thiết lập của "Ánh sáng", tình hình giới giải trí rất phân cực, giá cả và danh tiếng có mối liên kết chặt chẽ.
Điều này bao gồm danh tiếng của đạo diễn, danh tiếng của diễn viên, danh tiếng của ca sĩ, danh tiếng của nhạc sĩ, v.v.
Rẻ thì rất rẻ, đắt cũng đắt chết.
33 tỷ trong tình huống này, đơn giản có thể nói là rất rất rất lớn.
Những đạo diễn bình thường như Vạn Bảo cùng với đoàn làm phim bình thường của ông ấy, nếu có thể kéo được khoản đầu tư 16 tỷ thì đã có thể coi như cực kỳ may mắn, vì diễn viên không nổi tiếng nên giá rẻ, 12 tỷ đã đủ để quay cả bộ phim.
Tất nhiên, chắc chắn ông ấy không thể hài lòng với con số 12 tỷ kia, bởi vì Vạn Bảo muốn tạo ra một bộ phim chất lượng cao, mà có rất nhiều cách để cải thiện chất lượng của một bộ phim truyền hình, nhưng điều không thể thiếu nhất là tiền.
Những khung hình đẹp mắt, những lần NG hay chuẩn bị cảnh quay, mua đạo cụ, may đồ đặc biệt, diễn viên, nhân viên sân khấu, quay phim, hậu kỳ, chỉnh sửa, l*иg tiếng, lấy tài liệu, cái nào không cần tiền chứ ?!
Nói không ngoa, ước mơ của mỗi đạo diễn trong giới giải trí là sau khi bắt đầu quay chụp, bọn họ muốn tiêu bao nhiêu tiền cũng được.