Nhan Hồi ngẩn ra, anh đã không làm diễn viên từ lâu rồi, nghe lại từ "thử vai", anh có cảm giác như đang lạc lối trong thế giới khác. Nhưng trước khi anh có thể trả lời, bà chủ quán đã rất vui mừng đồng ý:
"Ồ, tốt lắm! Con trai tôi cũng là diễn viên! Cảm ơn cô nha, Nhan Hồi, nhanh lên, ghi lên đi."
"Mẹ à," Nhan Hồi gọi với vẻ mặt bất lực, muốn nói rằng anh không có tâm trí để thử vai lúc này, nhưng bà đã chèn vào tay anh cây bút.
Bà chủ quán thúc giục anh: "Nhanh lên, đừng làm mất thời gian của tiểu thư đây."
Nhan Hồi không còn cách nào khác ngoài việc viết lên giấy, anh trả lại giấy bút cho Thịnh Tuyền. Kể từ khi anh làm mất lòng người khác, anh đã bị từ chối quá nhiều lần, thực ra anh không đặt hy vọng vào cơ hội này. Sau quá nhiều lần thất vọng, anh đã học được cách không kỳ vọng nữa, nhưng anh vẫn nghiêm túc cám ơn Thịnh Tuyền: "Cảm ơn."
Dù hy vọng mỏng manh, anh vẫn chân thành cảm ơn cô gái này, người sẵn lòng đối xử tốt với anh.
"Không có gì."
Thịnh Tuyền cười mỉm, ra hiệu cho tài xế khởi hành.
Tài xế rõ ràng có thái độ cực kỳ chuyên nghiệp, ngay cả khi Thịnh Tuyền ở trong khách sạn đắt tiền và đi xe hạng sang giới hạn mà lại tới ăn bánh bột chiên, lại còn mời cậu con trai của chủ quán bánh bột chiên thử vai, anh ta cũng không có bất kỳ phản ứng cảm xúc nào, chỉ làm công việc của mình một cách tĩnh lặng.
Chiếc xe sang chói mắt khởi động lại, Thịnh Tuyền ngồi trong xe, nhìn xuống số điện thoại trong tay mình, dường như nhìn thấy đống sinh mệnh và tiền bạc đang mọc cánh nhỏ bay về phía cô.
Tâm trạng của Thịnh Tuyền tức thì trở nên tốt lên.
"Hệ thống, lần này, hãy tài trợ cho Nhan Hồi."
Ừm......
Ít nhất lần này, Nhan Hồi sẽ không phải thất vọng nữa.
Chiếc xe sang trọng vừa rời đi, các khách hàng đang dùng bữa cũng bắt đầu nói chuyện sôi nổi.
"Xe vừa rồi là xe gì vậy? Vừa nhìn qua liền biết là loại đắt tiền rồi!"
Không phải ai cũng biết rõ về thương hiệu xe nhưng sự khác biệt giữa xe thông thường và xe sang thì ai nhìn cũng có thể nhận ra được. Sự đặc biệt của xe sang chính là dù không biết chính xác nó là của hãng nào, nhưng chỉ cần nhìn vào là có thể đoán được giá cả chắc chắn rất cao.
"Dòng Batmobile." Người hiểu biết về xe ngay lập tức trả lời: "Và đó là phiên bản giới hạn, giá thấp nhất cũng phải 82 tỷ."
"Hả! 82 tỷ á!"
"Có nhiều tiền như vậy mà vẫn đi ăn bánh bột chiên à."
"Có thể đó là sở thích độc đáo của người giàu, hoặc là mấy người giàu mới nổi. Nhưng nếu đã giàu đến mức đó thì cũng rất là trâu đó."
Đối với mấy người bọn họ, việc chủ nhân của chiếc xe trị giá lên tới 82 tỷ lại đi ăn bánh bột chiên là một chủ đề hay để nói chuyện phiếm. Nhưng mà dù sao, việc đó không liên quan đến họ, qua ngày, họ cũng sẽ quên thôi.
Nhưng đối với gia đình Nhan Hồi, đây lại là một tin vui.
Ngay khi về đến nhà, mẹ của Nhan Hồi đã phấn khích giục anh vào phòng nghỉ ngơi: "Không biết khi nào họ sẽ tìm con thử vai. Mấy ngày tới, con nên cố gắng nghỉ ngơi để giữ trạng thái tốt nhất. Còn mấy cái mặt nạ, con có đắp luôn không?"
Nhan Hồi về nhà cũng không lập tức đi nghỉ ngơi mà mang đồ ăn vào bếp để rửa sạch. Nghe lời này của mẹ, anh chỉ cười nói: "Có thể họ chỉ nói chơi vậy thôi. Mẹ đừng kỳ vọng quá."
Mười năm dấn thân vào cái giới này, anh đã quen với những cơ hội đột ngột xuất hiện. Ban đầu anh còn ngạc nhiên, thậm chí là mong đợi, nhưng cuối cùng mong đợi lại biến hết thành thất vọng. Qua thời gian dài như vậy, anh cũng dần trở nên thờ ơ với những cơ hội trên trời rơi xuống này.
Diễn viên là một nghề "ăn tuổi trẻ". Lúc anh 20 tuổi, anh đã không thể nổi tiếng, bây giờ khi đã chạm ngưỡng 30, hy vọng đó càng trở nên mơ hồ.
"Làm sao mà không có hy vọng được, con diễn xuất tốt như vậy cơ mà. Huống hồ, mẹ thấy cô gái kia dù còn trẻ nhưng có vẻ giàu có. Mẹ còn nghe mọi người nói chiếc xe đó có giá hơn 82 tỷ. Người ta giàu như vậy, làm sao có thể lừa con được, chắc chắn là thật."