Nhớ lại điều này, Thịnh Tuyền lại muốn chửi bới tác giả. Cô nghi ngờ rằng "nguyện lực" mà hệ thống nói đến chính là những oán hận từ các độc giả như cô. Cô dám khẳng định, lúc đó oán hận của cô hoàn toàn có thể nuôi dưỡng mười cái tà kiếm tiên!
Nuôi ra một hệ thống như vậy cũng hợp lý.
Nói chung, với chuỗi những trải nghiệm không hề khoa học này như, mình đã chết đi sống lại, xuyên không và còn có hệ thống siêu cấp giúp cô duy trì sự sống, Thịnh Tuyền đã nhanh chóng thích nghi trong mọi hoàn cảnh và chấp nhận tốt đẹp. Rốt cuộc, cô cũng không có gì để tiếc nuối ở kiếp trước, cha mẹ cô tái hôn mà không muốn có cô, ông bà nuôi cô lớn đã qua đời, bạn bè chỉ có hai ba người nhưng cũng không thân thiết lắm.
Chuyện tình yêu thì càng không cần nói tới. Người bận rộn như cô, làm việc từ sáng đến tối, làm liên tục, thì làm sao có thời gian để yêu đương.
Mặc dù bây giờ trong túi cô chỉ có vài trăm bạc, nhưng nếu thực sự hỏi Thịnh Tuyền rằng cô thích cuộc sống trước đây hay bây giờ hơn, chắc chắn là bây giờ!
Bây giờ, căn hộ tầng trên cùng giá 600 triệu một đêm là nơi cô ở hàng ngày, siêu xe bản giới hạn giá 82 tỷ là phương tiện di chuyển của cô, có tài xế khi ra khỏi nhà, mỗi nhân viên trong khách sạn đều lễ phép chu đáo phục vụ cô, đáp ứng mọi yêu cầu. Mọi thứ cô sử dụng đều là tốt nhất, đắt nhất. Thịnh Tuyền của kiếp trước, dù cố gắng thế nào cũng không thể sống trong những nơi như thế. Nhưng bây giờ, tất cả những thứ đó đã trở thành cuộc sống hàng ngày của cô, và sẽ vẫn như vậy trong tương lai.
Sau một khoảng thời gian ngắn bối rối, nếu nói cô không vui thì là giả.
Vấn đề duy nhất hiện tại là sinh mạng của cô đang đếm ngược.
"006, tôi còn bao nhiêu ngày nữa?"
Giọng nói máy móc của hệ thống vang lên: "Ký chủ có thể sống thêm 30 ngày, 12 giờ và 50 phút."
Rõ ràng và chính xác đến từng chi tiết nhỏ nhất.
Nghe tin rằng mình chỉ còn sống được 30 ngày nữa, Thịnh Tuyền cũng rất dễ dàng chấp nhận. Rốt cuộc, nghiêm túc mà nói, cô không phải là người của thế giới này, còn ở thế giới của mình, cô cũng đã chết. Mỗi ngày được sống giờ đây với cô đều là một món lời.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là, với hai "bàn tay vàng" trong tay, Thịnh Tuyền cảm thấy hoàn toàn yên tâm.
Cô không như những fan hâm mộ cuồng nhiệt của những nhân vật nổi tiếng. Khi phát hiện mình đã xuyên sách, Thịnh Tuyền nhanh chóng đặt mục tiêu giúp đỡ của mình vào những nhân vật này. Rốt cuộc, những người mà cô biết rõ nhất ở thế giới này chính là họ, chọn ra những người có phẩm chất tuyệt hảo từ họ để đầu tư chắc chắn không thể sai.
"Hơn nữa, điều kiện tự có của bọn họ cũng rất tốt. Tôi còn có thể ký hợp đồng với họ. Nói thật, nếu tôi đầu tư vào điện ảnh, như một nhà đầu tư, tôi sẽ có phần trăm doanh thu từ vé phim, đúng không?"
Thịnh Tuyền mơ mộng suy tính trong đầu: "Cộng thêm việc được hoàn tiền, đó là nhân đôi lợi nhuận, ồ không, tôi còn có thể bán bản quyền, đó sẽ là nhân ba thu nhập. Cho dù không dựa vào tiền hoàn từ hệ thống, tôi vẫn có thể sống rất dễ chịu."
Hệ thống không hiểu làm sao mà dường như cuộc trò chuyện đã biến thành một trăm cách ký chủ kiếm tiền: "...Nhưng chúng tôi là hệ thống giúp đỡ."
"Đúng vậy." Thịnh Tuyền tự tin nói: "Giúp đỡ đúng chỗ không phải đủ rồi sao. Chẳng có quy định nào nói không thể vừa giúp đỡ vừa kiếm tiền, phải không? Không có quy định này đúng không?"
Hệ thống: ...
Nó cảm thấy ý tưởng của Thịnh Tuyền có vẻ hơi sai, nhưng cụ thể điểm sai ở đâu, nó vừa được tạo ra bởi nguyện lực chưa đầy một tháng, thật sự không nhìn thấy được, chỉ có thể trả lời chậm rãi: "...Không."
Thịnh Tuyền: "Vậy đúng rồi, được, cứ làm như vậy đi!"
Ngay sau khi nói xong trong đầu, bà chủ cửa hàng đã mang bánh tráng cuộn được đóng gói xong tới. Mặc dù thái độ của Thịnh Tuyền rất bình thường, giống như bất kỳ khách hàng thông thường nào, nhưng trước chiếc siêu xe nhìn thấy là biết rất đắt đỏ, cử chỉ của bà chủ cửa hàng vẫn không tránh khỏi có chút e dè thận trọng.
"Ừm.. bánh tráng cuộn của cô đã sẵn sàng."
"Cảm ơn cô." Thịnh Tuyền cười nhận bánh, nhìn qua người đang đẩy hai chiếc vali tới phía này.
Anh ấy khoảng hơn ba mươi tuổi, thân hình rất cao nhưng không hề gây áp lực. Khuôn mặt của anh thuộc loại dịu dàng nhưng chính khí, tạo cảm giác như là gió ấm ngày xuân. Ngay cả khi mồ hôi đọng trên trán, anh vẫn toát lên vẻ tươi mát.
Thịnh Tuyền cắn một miếng bánh tráng cuộn trong tay, cảm nhận hương vị thơm ngon lan tỏa trong cổ họng, giống như cảm giác anh ấy mang lại cho cô, ấm áp thoải mái.
Mặc dù chỉ gặp anh ấy qua mô tả trong sách, Thịnh Tuyền vẫn nhận ra anh ấy ngay lập tức, đó chính là Nhan Hồi, là Nhan Hồi quân tử dịu dàng như ngoc, công tử vô song trong sách.