Thì Thầm Bên Tai Em

Chương 43

Bởi vì chuyện này, Tang Gia Ý có hơi tức giận.

Đối phương coi cậu như đồ ngốc mà lừa gạt!

Vì thế Tang Gia Ý không thèm phản ứng lại người ta nữa.

"Hựu Hựu?" Giản Tế gọi cậu.

Tang Gia Ý không nói chuyện.

Thật ra cậu rất thông minh, không ngốc một tẹo nào, người bình thường căn bản không lừa nổi cậu.

Chẳng qua chỉ là buông lơi tất cả lòng cảnh giác ở trước mặt Giản Tế.

Thậm chí ở trước mặt người này, đầu óc cậu không xoay chuyển được một chút, cứ vô thức tin tưởng anh toàn bộ, đi theo suy nghĩ của anh.

Dạy mãi không sửa, bị lừa nhiều lần.

Một lần rồi lại một lần!

Nhưng mặc dù đều đã như vậy rồi, cậu vẫn sẽ không hề phòng bị ở trước mặt người này.

Nghĩ tới đây, Tang Gia Ý không khỏi càng thêm buồn bực.

Cậu vặn mở nắp sữa bò trong tay, ngửa mặt buồn đầu tu "ừng ực ừng ực" một trận.

Tang thương giống hệt lão sâu rượu 40 tuổi nhìn thấu bộ mặt nhân thế, một hơi ưu sầu nốc hết cả chai.

Giản Tế nhịn cười gọi lại một tiếng: "Hựu Hựu ơi?"

Tang Gia Ý vẹo đầu qua bên cạnh, nhắm tịt mắt.

Coi như cái gì cũng không nghe thấy, cái cũng không nhìn thấy.

"Hựu Hựu, tôi sai rồi." Giọng của Giản Tế thấp thấp, nghe vào trông như thật sự rất áy náy ân hận.

Tang Gia Ý lén lút mở một con mắt nhìn về phía người bên cạnh, sau đó đã bị tóm ngay.

!

Cậu vội vàng quay đầu nhắm mắt lại.

Giản Tế không nhịn được mà cười trong thinh lặng, thanh âm nghe vào lại càng thấp hơn, gần như là đang nói bên tai người ta: "Biết sai thật rồi mà."

Tang Gia Ý cảm thấy lỗ tai ngưa ngứa, cậu không chịu nổi Giản Tế nói chuyện bên tai.

Sợ mặt trận của mình sắp thất thủ, cậu thò tay bụm cái lỗ tai nọ mà Giản Tế đang nói ở bên cạnh, dùng đôi mắt hạnh tròn xoe nhìn người ta.

"Vậy anh nói anh sai ở đâu?"

"Không nên vì quá muốn có người đi cùng mình đến chỗ hẹn, không nên vì sợ bị Hựu Hựu từ chối, thế là lừa dối Hựu Hựu."

"......"

Tang Gia Ý không moi ra được lỗi sai trong lời này, nhưng vẫn cảm thấy kỳ kỳ sao đó.

Vì vậy cậu ngẩng đầu nhìn người: "Thế, thế anh tự kiểm điểm bản thân một chút trước đi."

Nói xong, sợ mình nhanh mềm lòng quá, cậu rời khỏi chỗ này rồi chạy "bịch bịch bịch" ra cửa phòng.

Nhưng chưa tới một lát, đã nghe thấy Giản Tế gọi cậu từ sân bên ngoài.

"Hựu Hựu --"

Tang Gia Ý dừng lại, còn chưa kịp làm ra phản ứng gì, đã nghe thấy người dưới lầu hô lên:

"Hoa trong sân nở rồi."

Tang Gia Ý bỗng ngẩng đầu lên.

Sân vườn ngoài của sổ của cậu, là món quà mà lúc trước Giản Tế đặc biệt tìm người khai hoang để tặng cho cậu.

Thực ra Tang Gia Ý không đặc biệt thích một chủng hoa nào, nên Giản Tế đã trồng đủ mọi loại hoa cho cậu.

Có lẽ, có màu sắc mà Tang Gia Ý càng thích hơn, có hình dáng hoặc hương hoa càng hợp ý cậu hơn.

Vẫn luôn có một người có thể chạm vào trái tim của Tang Gia Ý.

Mặc dù Tang Gia Ý không nói gì, nhưng trong lòng cậu rất vui vẻ.

Lúc đó cậu đã vụиɠ ŧяộʍ nghĩ, loại hoa nào nở đầu tiên, cậu sẽ quyết định thích loài hoa ấy nhất.

Bây giờ...... nở rồi sao?

Giản Tế đứng trong sân, rất nhanh đã nghe thấy tiếng chạy bước nhỏ vội vàng "bịch bịch bịch" ở đằng sau.

Kèm theo là tiếng lầm bầm trong miệng: "Ở đâu ở đâu ở đâu?"

Không biết vì sao, Giản Tế bỗng nhiên nghĩ tới một cái video mà mình đã từng nhìn thấy.

Đại khái là lúc người chủ gõ gõ nắp hộp, hoặc xé túi đồ ăn vặt, cún nhỏ đáng yêu nghe thấy tiếng động, liền chạy "bạch bạch bạch" qua ngay lập tức.

Công cụ dụ bắt cún nhỏ.

Giản Tế nghĩ rồi lại nghĩ, không nhịn được mà bật cười, sau đó xoay thân chặn cái người đang vội vàng chạy tới.

"Chậm một chút."

Tang Gia Ý cũng bất chấp bản thân còn đang bày ra tính trẻ con, vói đầu ngó ra phía sau anh: "Hoa đâu hoa đâu?"

"Em nhắm mắt lại trước đi."

Tang Gia Ý nhìn anh một cái, mặc dù không biết nguyên do, nhưng cậu vẫn chầm chậm khép mắt lại.

Sau đấy liền cảm thấy trong l*иg ngực bị người nhét vào một nắm gì đó lơn lớn, tiếp đó đầu mũi cậu ngửi được hương thơm quen thuộc -- là hoa hồng.

Đi kèm với câu "mở mắt ra" của Giản Tế, con ngươi của Tang Gia Ý cứ thế rơi vào bó hoa hồng xanh* lớn trong l*иg ngực mình.

(*) Ở đây là xanh da trời.

Không phải hoa hồng xanh thuần, mà giống hoa hồng xanh Scotland lần trước.

Dưới cùng đóa hoa vẫn là sắc trắng làm nền của nó, sau đó dần dần đi lên, biến đổi thành màu xanh nhạt, mang theo sắc thái mơ mộng.

Một bó hoa lớn xinh đẹp được người đẹp xinh ôm vào trong ngực, nhìn qua cực kỳ vui tai vui mắt.

Giản Tế không nhịn được mà cong môi: "Hoa nở rồi."

Tang Gia Ý giương khóe môi lên, sau đó hắng cổ họng, bị cậu ép xuống che giấu, cậu còn giận đó nha.

Nhưng vẫn mở miệng hỏi: "Ngôn ngữ loài hoa của nó là gì ạ?"

"Cuộc gặp gỡ bất ngờ." Lúc ánh mắt người nọ dừng lại trên người mình, Giản Tế cười nói, "Gặp được em là một kỳ tích, cho nên rất vinh hạnh."

Giống như ngày sinh nhật đó của cậu, Giản Tế cũng tặng một bó hoa, sau đó nói, rất vinh hạnh có thể tới bên em.

Nghĩ đến đây, Tang Gia Ý bỗng nhiên chẳng còn tức giận gì nữa, thực ra...... cậu vốn cũng không hề tức giận.

Nhưng cậu vẫn hơi nhỏ giọng cãi bướng, nói: "Anh còn lừa tôi."

"Tôi lừa em cái gì?"

"Anh nói hoa trong vườn nở rồi."

Giản Tế hơi nghiêng thân mình, lộ ra mảnh đất ở đằng sau anh: "Không lừa em, chỉ là vẫn chưa ra hoa, mới đâm chồi thôi."

Mắt Tang Gia Ý sáng rực lên trong phúc chốc, ngồi xổm bên mảnh đất ngắm chồi non xanh biếc, chỉ vào nó rồi hỏi Giản Tế: "Đây là hoa gì ạ?"

"Hoa anh thảo." Giản Tế khom nửa người ngồi xổm bên cạnh Tang Gia Ý, "Hựu Hựu, đông đã hoàn toàn qua đi, mùa xuân đến thật rồi."

Tang Gia Ý triệt để cong cong mặt mày, lộ ra bọng mắt rõ rệt, mang theo niềm vui đơn giản thuần túy.

Giản Tế lẳng lặng ngắm cậu, đột nhiên cũng mỉm cười.

-

Nếu đã đồng ý với Giản Tế cùng đi gặp bạn của anh, hiển nhiên Tang Gia Ý cũng sẽ không nuốt lời.

"Đừng khẩn trương, chỉ là hai người bạn quen thân thôi, có hơi tò mò về em, cũng không phải chỗ trang trọng, tùy ý một chút là được."

Nói tới đây, Tang Gia Ý nghiêng đầu hỏi anh: "Chỉ là buổi tụ họp giữa bạn bè ạ?"

Giản Tế gật đầu: "Đúng vậy, nếu em không muốn gặp cũng không sao cả."

Trái lại Tang Gia Ý không để ý cái này, cậu hỏi: "Nếu chỉ là bữa cơm tương đối thoải mái, vậy tôi có thể gọi Ngư Ngư đến ăn cùng không?"

Giản Tế biết là gọi CV tên Vu Tranh đó tới, là bạn bè rất thân thiết với Hựu Hựu.

Thấy người không nói lời nào, Tang Gia Ý ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi lại một lần nữa: "Có thể không ạ?"

Giản Tế vươn tay sờ sờ quai hàm của cậu: "Tất nhiên có thể."

Sau đó Tang Gia Ý liền vui vui vẻ vẻ tiếp tục vùi đầu ăn cơm, mãi cho đến khi cách đó không xa truyền tới tiếng "meo~" be bé.

Tang Gia Ý đặt đũa xuống, đi qua chỗ chậu cát mèo ở phòng khách, hơi sụp đổ chỉ vào nó:

"Miên Miên sao lại thế này, sao cứ phải thả kít ngay lúc chúng ta ăn cơm vậy chứ?"

Cùng với sự trưởng thành của Miên Miên, không biết vì sao, nó lại được nuôi ra hai cái thói xấu.

Một cái là thích chơi parkour[1], không lúc nào ngơi nhảy suốt thời điểm Tang Gia Ý đi ngủ.

[1] Parkour có nguồn gốc từ Pháp và được công nhận là trò chơi vận động mạo hiểm (X-game) của giới trẻ năm 2005. Nó là kiểu thể thao vận động với những cú nhảy vượt chướng ngại vật ở một không gian và điều kiện vô cùng mạo hiểm (Nguồn: Sưu tầm trên Internet)

Nhưng cũng may móng vuốt của nó biết nghe lời không đi cào đồ vật, chỉ đơn thuần thích chạy nhảy.

Tang Gia Ý đã quen rồi, lúc bản thân đi ngủ thường hay có sinh vật nhỏ nào đó nhảy lên người mình.

May là nó còn khá nhỏ, thể trọng rất nhẹ.

Sau khi Giản Tế biết chuyện này, hiếm khi mà nổi giận với Miên Miên.

Bởi vì cơ thể Tang Gia Ý không tốt, phải ngủ đủ giấc, nhưng Miên Miên lại quấy rầy cậu trong lúc cậu còn đang ngủ.

Vào ban đêm, Giản Tế sẽ ôm Miên Miên từ phòng Tang Gia Ý ra, nhốt ở ngoài cửa.

Nhưng con mèo nhỏ này lại dính lấy người, nửa đêm ở bên ngoài cào cửa đến tê tâm liệt phế, Giản Tế hết cách, đành mang mèo con tới phòng của mình.

Vì vậy, ban đêm, Giản Tế bị Miên Miên nhảy parkour giẫm lên người thành quen luôn rồi.

Nhưng mèo con luôn phải lớn lên, nếu thật sự trưởng thành, thể trọng cũng coi như không hề nhẹ.

Còn giẫm tới giẫm lui, Giản Tế cũng không chịu nổi, huống chi nếu giẫm trúng Tang Gia Ý thì lại xảy ra vấn đề lớn.

Ngày nào cũng sáng ngủ bất tỉnh, đêm nhảy parkour.

Vì vậy Giản Tế dành thời gian ban ngày náo loạn với Miên Miên một trận, không cho con mèo này đi ngủ, cuối cùng Miên Miên mệt đến mức chỉ có thể ngủ bù tối, tác phong làm việc và nghỉ ngơi hoàn toàn được uốn nắn.

Nhưng cái tật xấu thứ hai, thực khiến người ta nhức đầu.

Bất luận Giản Tế và Tang Gia Ý ăn cơm giờ nào, miễn là Miên Miên nhìn thấy, nó liền lắc lắc lư lư rảo bước vào chậu cát mèo.

Ăn cơm = nó muốn thả kít.

Mặc dù đã đặt chậu cát mèo ra rất xa, nhưng nó vẫn kêu "meo meo" thông báo cho người biết, nó đang thả kít nè.

Miên Miên là một chú mèo con hoạt bát lại thích phá phách, quá đỗi nghịch ngợm.

Thế nhưng cũng rất biết làm nũng, đặc biệt là nũng nịu với Tang Gia Ý, có đôi khi nó biết bản thân gây chuyện cho người, liền dán dán dính dính cọ vào mặt và cổ của Tang Gia Ý, vùi vào trong l*иg ngực cậu.

Cho nên dù mỗi lần Tang Gia Ý đều cằn nhằn tới cằn nhằn lui, nhưng chưa từng thực sự tức giận với Miên Miên.

Ngay cả lần trước Giản Tế nghiêm trị mèo con không được ngủ ban ngày, náo loạn nó nửa buổi, Tang Gia Ý cũng có hơi đau lòng, suýt chút nữa không nhịn được mà xin tha giùm.

Giản Tế nhịn cười rút khăn giấy lau khóe miệng: "Sau này nó ăn cơm, tôi sẽ đặt sầu riêng bên cạnh, nó cũng đừng hòng ăn ngon lành."

Tang Gia Ý cắn đũa lưỡng lự một chút, lại hơi mềm lòng: "Thôi mà, nó chỉ là một con mèo con, ngoại trừ cái này, những chỗ khác của nó đều rất ngoan ạ."

Thấy Giản Tế cười không nói chuyện, dường như Tang Gia Ý sợ anh thật sự trừng phạt Miên Miên, cẩn thận giải thích: "Nó chưa bao giờ cào đồ, cũng chưa từng lộ móng với người ta."

"Được rồi, không làm gì với nó nữa, ăn cơm thôi."

Tang Gia Ý yên tâm lại, Giản Tế không nhịn được nghĩ, tính tình của đứa nhỏ thật tốt.

Trước đây Tang Gia Ý còn nói, cậu rất dễ ghi thù.

Nhưng rốt cuộc cũng chưa từng thấy cậu ghi thù lớn gì, mỗi lần Giản Tế chọc cậu tức giận, nói mấy tiếng xuôi tai dỗ dành, đối phương đã không còn cáu kỉnh, hoàn toàn không để ở trong lòng.

Thế nên cũng khiến cho về sau luôn bị Giản Tế dễ dàng chọc ghẹo.

Miên Miên cũng vậy, rõ ràng một khắc trước còn hơi tức giận, nhưng được mèo con cọ cọ dính dính, đã có thể mặt mày hớn hở ngay lập tức.

Một người tốt tính mềm mỏng như vậy, người nhà họ Tề làm sao phạm phải tội chết như vậy chứ?

Giản Tế cười lắc lắc đầu.

-

Tối cuối tuần Giản Tế và Tang Gia Ý đi tới theo lời mời của Đường Trạch Vũ, Diệp Trăn đã đến phòng bao từ sớm.

Bởi vì lần trước sau khi quay về nhà, Tang Gia Ý từng nhắc qua với Giản Tế, đồ ăn ở Thính Tương Hiên ngon, cho nên lần này mấy người vẫn hẹn ở đây.

Tang Gia Ý cùng Giản Tế xuống xe, cúi đầu nhìn nhìn di động, bỗng nhiên nói với Giản Tế ở bên cạnh:

"Chúng ta đợi một chút xíu nha, Ngư Ngư nói cậu ấy cũng sắp đến rồi, chúng ta đi chung."

Giản Tế gật gật đầu.

Tuy là đã sang xuân, nhưng gió ban đêm vẫn mang theo mấy phần mát lạnh như cũ.

Tang Gia Ý mặc còn nhiều hơn so với người bình thường một chút, nhưng cho dù là vậy, Giản Tế vẫn hơi không yên tâm, dẫn người vào đại sảnh của Thính Tương Hiên, đỡ phải bị lạnh.

Hai người đợi một hồi, ngược lại là đợi được Đường Trạch Vũ đến trước.

Từ xa khi hắn vừa tiến vào cửa, đã đưa tay lắc lắc cánh tay vung vẩy với biên độ lớn, giọng nói hơi nhảy nhót: "Anh."

Phản ứng của Giản Tế quá lạnh nhạt, anh chỉ gật đầu với người ở xa.

Tang Gia Ý thấy tướng mạo người đàn ông khôi ngô lại thích cười, nhỏ giọng hỏi Giản Tế bên cạnh: "Anh ấy bằng tuổi anh ạ?"

"Nhỏ hơn tôi hai tuổi, sao thế?"

Tang Gia Ý lắc lắc đầu: "Chỉ là thoạt nhìn cảm thấy anh ấy rất sáng sủa hoạt bát, không giống một người cùng tuổi với anh."

Giản Tế cười như không cười chầm chậm mở miệng: "Em nói lại lần nữa coi?"

Tang Gia Ý im lặng như gà.

Vừa hay Đường Trạch Vũ đã đi tới trước mặt, Tang Gia Ý vội vàng lảng sang chuyện khác, trước tiên giơ tay rồi cong mặt mày mở miệng chào hỏi: "Hello!"

Ồ, chỉ thấy người đứng ở đó ngoan ngoãn khéo léo, hơn nữa còn trải qua quá khứ có hơi phức tạp, Đường Trạch Vũ còn tưởng rằng tính cách của một đứa nhỏ như vậy sẽ khá hướng nội ngại ngùng, không ngờ vẫn rất hoạt bát nha.

Vì vậy hắn cũng mặt mày cong cong xua xua tay: "Chào cậu nhé, vợ của anh trai tôi, tôi là Đường Trạch Vũ."

Tang Gia Ý bị cái xưng hô đường núi mười tám khúc cong kỳ quái này khiến cho ngốc tại chỗ: "Vì, vì sao lại gọi như vậy ạ?"

Đường Trạch Vũ cười nói: "Bởi vì có rất nhiều xưng hô anh trai tôi không cho gọi, tôi không biết nên xưng hô như thế nào."

Lời của hắn mang theo chút ý trêu chọc, nhưng nói lại là sự thật.

Bọn họ lớn hơn Tang Gia Ý mấy tuổi, xưng hô kiểu đứa nhỏ hay bạn nhỏ đều không thể gọi, lại chẳng dám tùy tiện đặt nickname như "bé đáng yêu", gọi tên đầy đủ lại lộ vẻ xa lạ.

Gọi Tiểu Ý, ngộ nhỡ anh hắn nói: "Gọi thân thiết thế làm cái gì?"

Đường Trạch Vũ lại tiếp tục cười nói: "Chắc là cậu không để bụng, tôi trực tiếp gọi cậu là chị dâu chứ?"

Nghe vậy Giản Tế nhàn nhạt liếc hắn một cái, bên trong chứa ý cảnh cáo.

Tang Gia Ý khϊếp sợ khua khua tay: "Không cần không cần, gọi tôi Tiểu Ý là được."

Ngay lúc mấy người đang trò chuyện, thanh âm của người tiến vào cửa đại sảnh ríu rít kêu: "Hựu Hựu ơi!"

Trong nháy mắt, không biết vì sao, bầu không khí giữa ba người nháy mắt đông cứng lại.

Đường nhìn của bọn họ dừng lại trên người Vu Tranh mới vào từ cửa cách đó không xa, cậu ta vui vẻ chạy qua bên này.

Lực chú ý của Tang Gia Ý dời sang Vu Tranh, không chú ý tới tâm tình của Giản Tế ở bên cạnh.

Ngược lại Đường Trạch Vũ nghĩ thông rất nhanh, nói vậy đây hẳn là nhũ danh của Tang Gia Ý.

Hơn nữa nếu trước kia cũng chưa từng nghe nhắc qua, vậy hẳn là rất riêng tư, nhũ danh cực ít người biết.

Đường Trạch Vũ nhìn Giản Tế, người ngay cả gọi "đứa nhỏ" cũng không cho phép chẳng có biểu cảm gì trên mặt, nhưng Đường Trạch Vũ biết, anh không vui rồi.

Còn là kiểu tâm trạng vô cùng không tốt.

Đường Trạch Vũ có chút đăm chiêu.

Kỳ thực bản thân Tang Gia Ý cũng hơi ngây ra, bởi vì đây là lần đầu tiên Vu Tranh gọi cậu như vậy, rất bất thình lình.

Trong chớp mắt, Vu Tranh đã chạy đến trước mặt, cậu ta cười nói: "Lần trước gọi điện cho cậu, nghe thấy thầy Vũ Tế gọi cậu như vậy, Hựu Hựu là nhũ danh của cậu nhỉ?"

Tang Gia Ý gật gật đầu, sau đó vô thức quay đầu nhìn Giản Tế.

Ở bên ngoài, anh luôn không thể hiện rõ yêu ghét, rất hiếm người có thể thăm dò được Giản Tế có cảm xúc gì.

Theo lý mà nói, hẳn là Tang Gia Ý cũng không nhìn ra gì hết, nhưng cậu lại có loại trực giác vi diệu rằng tâm trạng của Giản Tế không tốt lắm.

Vu Tranh vẫn còn đang thao thao: "Hựu Hựu, Hựu Hựu, nhũ danh dễ thương quá, ban nãy đột nhiên nhớ tới, không nhịn được mới gọi như vậy."

Tang Gia Ý há há miệng, vừa định bụng nói với đối phương, Ngư Ngư, không ấy chúng mình vẫn đừng nên gọi nhũ danh như vậy nữa nha?

Trong miệng Vu Tranh còn đang nhắc mãi: "Hựu Hựu, Hựu......"

Bỗng nhiên, cậu ta đối diện với ánh mắt của Giản Tế, rõ ràng bên trong không có gì cả.

Nhưng cũng chính vì một mảnh lạnh nhạt thản nhiên ấy, khi con ngươi đen kịt dừng lại trên người, làm cậu ta nhịn không được mà giật mình.

Lông tơ sau lưng nháy mắt dựng đứng cả lên.

Sợ...... sợ vãi!

Vu Tranh nhạy bén ý thức được gì đó, to tiếng: "Tang Tang! Tang Tang! Tang Tang!"

Triệt tiêu hết mấy câu gọi trước đó!

Đừng có đếm!!

- --------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Cá ơi, cưng nói coi cưng chọc anh ta làm chi, mẹ guột gọi trước mặt Giản tổng, cũng phải bị xử một trận đấy (đậu nành rơi lệ)