Ở một nơi quỷ quái như Hell"s Kitchen này, án trộm cướp nhiều không đếm xuể, thế nhưng xưa nay, Schiller chưa nghe có tên trộm nào chuyên đi rình chằm chằm bánh kem bao giờ, không riêng bánh kem, còn có bột cà phê hắn mài xong, bánh quy mặn cùng với mứt trái cây nữa.
Tên trộm này là quỷ chết đói đầu thai à? Một ngày trộm bốn pound bánh còn chưa đủ, còn đòi thêm nửa cân bánh quy mặn, hai hũ bột cà phê cùng ba bình mứt trái cây.
Hắn không sợ no chết sao, Schiller nghĩ.
Đương nhiên, tuy thứ bị mất cũng không quan trọng gì, nhưng Schiller vẫn phải bắt được tên này, đồng thời làm rõ cuối cùng gã làm sao mang đồ đi.
Schiller tạo một cái bẫy, dùng bánh kem mà tên trộm thích nhất và một chút khí độc hoảng sợ, cùng đặt bên trong nhà kho hắn không thường vào, chờ gã mắc câu.
Chờ mồi có hiệu quả, Schiller mở quyển sổ nhỏ, chuẩn bị sáng tác chuyện xưa tiếp theo nhằm lừa dối Ancient One.
Mang khái niệm của The King in Yellow tới chỗ Ancient One cũng không phải bắn tên không đích, ở trong thế giới quan của Marvel, Ma thần vũ trụ nhiều đếm không hết, ví như bộ ba Vishanti - Ancient One mượn sức từ bọn họ.
Khởi nguyên của Cthulhu trong Marvel khá tản mác, có người bảo hắn là hóa thân của hư vô, có người kêu hắn là máu cùng nước mắt vũ trụ, bọn họ cũng không nằm trong một chủng tộc duy nhất, nói chung là mỗi người một vẻ.
Mà văn học chân chính về Cthulhu lại càng có hệ thống một ít, tất cả đều phải nói từ ma đầu Azathoth, nhưng cái Schiller nhắc cho Ancient One là một hệ thống khác. Nó là kịch bản mà Chambers đã bày ra trong truyện ngắn của mình, một vở kịch bị nguyền rủa —— The King in Yellow.
Thiết lập trong kịch bản này dường như còn hư ảo và lãng mạn hơn thần thoại Cthulhu một ít, ở trong nhóm thất tinh xa xôi kia, nơi mặt hồ Hali bên thành phố cổ Carcosa, một vị thần xưa cũ mang tên The King in Yellow đang bị giam cầm. Hắn tận mắt nhìn thấy mặt trời màu đen ở hai bên rơi rụng, sau đó, hắn trở thành kẻ chi phối quá khứ, đại diện cho "Gió", cũng như trở thành tử địch của Cthulhu.
Mà ai ai cũng biết, trong thiết lập của The King in Yellow có một thứ ký hiệu thuộc riêng hắn —— Dấu ấn màu vàng.
Nhưng thật ra nó cũng không mấy quan trọng, quan trọng là Schiller cần có một thân phận hợp lý để nói chuyện với Ancient One.
Hắn có thể là bác sĩ tâm lý đi nói chuyện với Stark, có thể vào vai giáo viên kỹ năng sống của nhện nhỏ Peter, dù Daredevil có xem hắn như một tên tội phạm cũng không sao cả.
Thế nhưng Ancient One không phải vậy, nếu Schiller không có một thân phận đủ kỳ bí hay mạnh mẽ, vậy vị Sorcerer Supreme này sẽ không nghe hắn nói rồi.
Bởi Schiller đã xem qua truyện tranh, hắn biết trong thế giới quan của vũ trụ Marvel này cũng có một Kẻ chi phối quá khứ tồn tại. Bây giờ nhắc Ancient One, nếu đi tìm chứng cứ, nàng sẽ phát hiện ra những điều mà Schiller nói khi đóng vai Hastur đều là thật. Từng có một đám Kẻ chi phối mù quáng mà si ngu bị cầm tù trong một chiều không gian khác, nhưng cũng không ai biết liệu mai đây họ có trở lại Trái Đất này hay không.
Chỉ cần Ancient One tin cái thân phận The King in Yellow mà Schiller sắm vai được ba phần, Schiller đã có thể gom được từ chỗ nàng ta không ít tin mà hắn muốn.
Trong khoảng thời gian chờ trộm sập bẫy, Schiller đứt quãng bù đắp nhiều thiết lập liên quan tới các chòm sao, để lừa dối Sorcerer Supreme, bối cảnh thân phận của hắn ít nhất nên có thể tự bào chữa được.
Mà tên trộm kia cũng không để Schiller chờ lâu quá.
Một buổi tối gió lớn mây giăng, bên trong Hell’s Kitchen hiếm khi không vang tiếng súng, Schiller nằm trên giường, trong lúc nửa mê nửa tỉnh thì nghe thấy nhà kho dưới lầu truyền ra một tiếng vang.
Hắn tỉnh táo ngay, biết cái bẫy bày ra đã phát huy tác dụng, Schiller thực sự không nghĩ tới cứ dùng một phần bánh kem thật sự có thể bắt được trộm rồi.
Hắn rón ra rón rén xuống lầu, không bật đèn, vì nếu đối phương cầm súng, phát giác hắn mò xuống, chắc chắn đã sớm nhắm chuẩn vào đây. Vì sự an toàn của bản thân, lúc đi tới một bên hành lang, Schiller quyết định dùng dịch chuyển, trực tiếp chuyển qua đó, vậy có thể đánh đối phương trở tay không kịp.
Vào đúng lúc hắn vừa định dịch chuyển thì cửa kho đột ngột mở toang ra, lẽ nào tên trộm không bị khí độc hoảng sợ khống chế? Thậm chí còn có thể tự mở cửa? Việc này hình như có chút không ổn rồi.
Schiller từ bỏ ý định khi nãy, bởi một khi truyền tống qua đó, không riêng kẻ trộm cần thời gian phản ứng mà chính Schiller cũng cần hai giây để nhìn môi trường xung quanh, mỗi lần hắn dịch chuyển đều như vậy.
Phát hiện tên kia hình như không phát hiện ra mình, hắn lại rón ra rón rén tựa vào vách tường, dọc hành lang đi tới, kết quả phát hiện một bóng dáng tròn vo, cực kì thấp bé, hơn nữa chỉ cao tới cẳng chân người bước ra từ trong khe cửa, vừa đi vừa oán giận: "Đáng chết! Chẳng lẽ mình uống say ư? Tại sao bánh gatô này lại thúi như ao khí metan vậy ??"
Schiller nhìn cái bóng “người” kia, muốn nói lại thôi, sau đó hắn quay đầu, đưa tay lên công tắc, "Tách" cái, mở đèn.
Sinh vật tròn vo phía đối diện kinh hãi la một tiếng, liền dùng bốn chân ngắn ngủn tìm cách trốn chạy, Schiller đưa tay phải ra, dùng thao túng từ xa, thoắt cái nó đã nằm trong tay hắn.
Gương mặt của Schiller lúc cầm cái bộ lông xù xù kia khó coi cực kì, nằm trong tay hắn chính là một con chuột màu vàng, hai cái tai dài thật dài, vừa tròn vừa mập, còn có cái đuôi hình tia chớp ——Pikachu.
"Cứt chó! Mau buông ta xuống! Đừng dùng cái tay bẩn thỉu của ngươi chạm vào ta! Ngươi bị cái gì vậy? ! Ngươi làm sao có thể bắt lấy ta? Mau thả ta ra! !"
Hiện tại sắc mặt của Schiller chính là cái chữ khó coi in đậm, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới trong câu chuyện nghiêm túc, thậm chí mang theo chút hắc ám này sao mà lại xuất hiện một con chuột điện lông vàng đây?
Đột nhiên, hắn lại thấy thanh âm la hét của Pikachu đặc biệt có chút quen tai, đây không phải giọng của Deadpool à?
Schiller hoảng hốt suy nghĩ lại, Hollywood thực sự có một bộ phim liên quan đến Pikachu, đó là “Thám tử Pikachu”, trong bộ phim này Pikachu đúng là có cùng người l*иg tiếng với Deadpool .
Schiller hít sâu một hơi, xoay mặt Pikachu lại, sau đó nắm lấy hai cái tay mập mạp của nó, nói: "Ngươi là kẻ trộm bánh ngọt, bánh quy mặn, bột cà phê cùng với mứt trái cây của ta?"
Pikachu láo liêng một chút, gương mặt vốn dĩ đáng yêu muốn chết của nó đột ngột lộ ra vẻ chán ghét y như người, hơn nữa còn nói bằng giọng của Deadpool: “Ha hả, đại ca à, tui thực sự không biết tại sao khẩu vị của chú lại kém đến như vậy, mua bánh quy mặn còn không chịu phết bơ, khó ăn muốn chết. Còn có mứt, sao chú thích mứt dâu tây được kia? Nó thực sự không hợp khẩu vị của tui. Ngoài ra, lần sau mà muốn cắt bánh á, chú có thể đừng đặt dao cắt ngay phía trên bánh kem được không vậy? Chú có biết nó dơ dữ lắm không?
Schiller một tay cầm Pikachu, một tay che đôi mắt, việc này với hắn mà nói thực sự rất ô nhiễm tinh thần, đối mặt với chuyện Pikachu đang điên cuồng lải nhải, hắn đúng là không thể phản bác được, khẩu vị của hắn với người Mỹ thật sự không giống mấy.
"Ngươi nghe rõ đây, tên trộm. Thứ nhất, ngươi nhiều lần trộm đồ ăn của ta. Thứ hai, ngươi vậy mà không hề có một chút tâm lý áy náy nào, xem ra ngươi là một kẻ hay tái phạm. . ."
"Được" - Pikachu huơ huơ tay, nói: "Và hiển nhiên ngươi cũng không phải người bình thường, không người bình thường nào nhìn thấy một con chuột biết mở mồm nói chuyện mà còn có thể ôn hòa nhã nhặn giao tiếp với nó đâu."
Schiller mím môi, mắt to trừng mắt nhỏ với Pikachu, chủ yếu hẳn là do con chuột này xuất hiện, mang cho hắn lực xung kích quá lớn.
Cứ phải nói, hắn vừa đứng trong một thành phố tràn ngập phong cách hắc ám, còn trò chuyện nhân sinh với Batman, chớp mắt cái con chuột màu vàng mang mùi của Deadpool đã xuất hiện trước mặt mình, Schiller sao có thể không thần kinh chập mạch đây chứ?
Vậy sau này hắn có phải nên đi dạo quanh bụi cỏ, thu phục tất cả Pokémon rồi đi khiêu chiến các tuyển thủ hay không?
Cái phong cách này thật không có xung đột với nhau thật ấy hả? ! !
Càng quan trọng là, con chuột điện màu vàng này dù chỉ cao tới cẳng chân người, nhưng nó có miệng của Deadpool !
Nơi chết người nhất từ trên xuống dưới của Deadpool đấy !
Cái tốt không chịu học!
Tình túy phát ra, bên trong cặn bã !!!
Điều này khiến Schiller nhớ tới thời gian mình đọc truyện tranh kiếp trước, mấy trang truyện cứ hở chút là bị Deadpool chiếm phân nửa, hiện tại trở thành Pikachu bản Deadpool, Deadpool, Nhện Nhỏ, sáp lại với nhau. . .
Schiller thấy, nếu hắn sống ở trong truyện, sợ là đến cả gương mặt cũng bị che đến không ló được luôn quá.
Hơn nữa hắn còn nhớ, trong bản “Thám tử Pikachu” của Hollywood, thiết lập con Pikachu này là từ trong một tựa game cùng tên ở Nhật, Pikachu không phải thứ sinh vật dễ thương chỉ biết kêu Pika Pika mà còn sở hữu tài năng phá án cao siêu, từ phản ứng hồi nãy của nó đã cho thấy chỉ số thông minh nó không hề thấp, cũng tuyệt đối không phải con thú cưng bình thường rồi.
Một lát sau, Schiller cùng Pikachu mặt đối mặt ngồi trên ghế sô pha, Pikachu dùng cái tay ngắn bưng một tách cà phê, nói: "Trên thực tế, tui cũng không có nhớ, tui chỉ biết sau khi một tia sét chớp qua, tui rơi vào trong một chiếc xe rác, tốn hết công sức mới bò ra được, đói không chịu nổi, tui đi nửa ngày, thế nhưng nhà hai bên đều đóng cửa kín mít, không vào được, chỉ có chỗ này của chú thôi, cửa sau nhà kho khép không kín, sau khi đi vào, dọc hành lang tui tìm ra tủ lạnh. . . Đương nhiên, liên quan đến vụ trộm đồ tui thực sự không đúng, nhưng tui quá đói bụng, nếu có thể, tui kiếm tiền, sau đó đền tiền bánh gatô lại cho chú ha."
Schiller vỗ tay, bảo: "Không thể không nói, làm một con chuột, tư tưởng giác ngộ của ngươi thật là cao tới đáng sợ, nếu như chuột trên toàn thế giới đều lễ phép giống như ngươi, vậy con người đã không cần phát minh nhiều thuốc diệt chuột như vậy rồi."
"Vậy cho nên thứ hôm nay ngươi bỏ bên cạnh bánh gatô là thuốc diệt chuột à? Cái đó quá thúi, nói thật, vị của nó suýt chút nữa làm ta mất nửa cái mạng."
"Thật ra cũng không phải, so với thuốc diệt chuột, nó càng đáng sợ một chút. . . Được rồi, dù sao ngươi cũng chỉ là một con chuột"
Schiller đặt tách cà phê xuống, tò mò nhìn chằm chằm Pikachu, nói:
"Như vậy, ngươi biết cái kia không?"
"Cái gì? Ta biết cái gì?" Pikachu nghi hoặc nhìn hắn.
Schiller nhìn gương mặt màu vàng đáng yêu kia lộ ra vẻ mặt cực kỳ nhân tính hóa , trong lòng quả thực là ngũ vị tạp trần, hắn nói: "Chính là cái kia á. . ."
"Đến cùng ngươi đang nói cái gì vậy?"
"Được rồi, Pikachu, nghe này, ngươi nói ngươi muốn kiếm tiền, bồi thường đồ ăn ngươi trộm đi, nhưng mà ta lại thấy trừ chỗ này ra, không có một người nào sẽ đi nhận một con chuột vàng khè chỉ biết nói tiếng người làm việc, vì lẽ đó nếu như ngươi muốn bồi thường tổn thất cho ta, ngươi chỉ có thể làm ở chỗ của ta, mà ngươi muốn có cơ hội việc làm, ít nhất phải biểu diễn chút tài năng cho ông chủ của mình xem, đúng chứ?"
"À, ta hiểu rồi, thứ ngươi nói là phóng điện đúng không? Đây chính là bản lĩnh giữ nhà của ta, có ta đây, một tháng ngươi có thể không giao ít nhất một nửa tiền điện, có điều hồi trước ta quá đói bụng, hiện tại cũng chưa khôi phục như cũ, vậy nên không thể phóng mười vạn Vôn. Nhưng muốn sạc điện thoại thôi cũng không vấn đề gì. . ."
Vừa dứt lời, bốn cái chân nhỏ của nó vèo cái chạy sang bàn bên kia, nhảy lên, lấy điện thoại Schiller đang sạc ra, sau đó ôm điện thoại chạy về ghế, biểu diễn cho Schiller.
Cái đuôi hình chớp của Pikachu duỗi một cái, ánh điện lóe lên khắp cả người, màn hình điện thoại sáng lên, thông báo đang nạp điện, có điều tốc độ cũng không quá nhanh.
Giống như nóng lòng biểu diễn năng lực của mình, Pikachu ôm chặt cái điện thoại, đuôi lại dùng sức vẩy vẩy vẩy, sau đó nỗ lực duỗi một cái, điện kêu vù vù sáng khắp người, tốc độ đầy pin của điện thoại càng nhanh hơn, hầu như mỗi giây tăng 10%, ngay giây trước khi Schiller ngăn cản nó, di động phát ra một tiếng "Ầm! !" thật lớn.
Bộ lông vàng của Pikachu bị cháy sáng đen, miệng nó phun ra mớ khói đen, sau đó bất đắc dĩ cúi đầu nhìn cái điện thoại đã tan hoang trong l*иg ngực , nói: "Xem ra ngươi chỉ có thể cho ta làm ở chỗ này, không phải thế sợ là cả đời này ta bồi thường không nổi."
Schiller che trán, nói: "Màn biểu diễn của ngươi thực sự là vô cùng đặc sắc, khiến cho ta giật nảy mình, ta thật sự không nghĩ tới trên thế giới này còn có cái ổ điện dùng để sạc pin tốt như vậy."
Pikachu nghe hắn âm dương quái khí, mới định nói chuyện, Schiller đã bảo: "Được rồi, nhưng thứ ta muốn xem không phải cái này."
"Vậy ngươi muốn nhìn cái gì? Ta còn có tài năng gì? Tại sao chính ta cũng không biết. . ."
"Ngươi chắc chắn biết, chính là cái kia á. . ."
Schiller dùng ánh mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Pikachu, Pikachu đột nhiên lộ ra một cái vẻ mặt vô cùng phức tạp, như ăn cứt vậy.
Trước ánh nhìn chăm chú của Schiller, nó bất đắc dĩ quay đầu, nhảy lên phần ghế dựa sô pha, kêu một tiếng lớn ——
"PIKA——PIKA! ! ! !"
Schiller thoả mãn.