Những Ngày Ở Thế Giới Comic Làm Đạo Sư Tiếp Dẫn Batman

Chương 11: Kiêu hãnh và định kiến (Cuối)

Gordon và Batman rời khỏi nhà thờ dưới đất xong đều không nói mà cùng trầm mặc. Dù sao nơi họ vừa đứng đã chôn vùi hết mấy chục sinh linh chỉ trong một tháng ngắn ngủi rồi. . .

Gotham, một thành phố đen tối, nhưng khi thứ bóng tối trần trụi kia hiện ra trước mắt của mọi người thì chỉ những ai có ý chí vô cùng mạnh mẽ mới vượt qua được cú sốc nó mang theo.

Lúc này, Batman và Gordon đều có vô số cảm xúc cuộn xoáy trong lòng. Batman chỉ vừa tiếp xúc vụ án đầu tiên, hắn thấy bóng tối nơi đây giống như vô cùng vô tận, không có ánh sáng, chỉ mình bóng tối bày ra trước mắt hắn, hắn chợt phát hiện, đúng như Schiller từng nói. Hắn vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.

Sức mạnh là cách duy nhất để tồn tại ở đây, nhưng nếu muốn cứu thành phố này, chỉ sức mạnh thôi là chưa đủ.

Trong lúc nghĩ như vậy, Batman rẽ vào một góc ngoặt, thấy Schiller lại đứng trên tầng hai, tay cầm cây dù. Bên dưới sân thượng đó chính là nơi người ăn xin kia ngồi ngốc.

Batman đột nhiên thấy buồn cười, tên tội phạm đáng chết đã gϊếŧ mấy chục sinh linh vô tội này sao còn dám đứng ở đây ư? Tại sao trên đời lại có những kẻ có thể đối mặt với cuộc sống một cách thờ ơ và vô tâm đến như vậy? Những kẻ đủ tàn nhẫn để gϊếŧ chết một người mà không chút do dự đấy. . .

Sự thất vọng trong lòng Batman biến thành cơn giận dữ. Ngay trước mắt Gordon, hắn dọc theo đường lớn, nhảy lên mái nhà cao hơn hai mét.

Batman nói: “Giờ thẩm phán của ngươi đã đến, sát nhân đáng chết”.

"Ngươi đã tìm được chứng cứ mà ngươi muốn sao?" Schiller hỏi.

"Đương nhiên, đồng thời những chứng cứ này đủ để phán xử ngươi."

Schiller cong cong môi, dùng giọng điệu rất nhẹ nhàng nói: “Buồn cười đến nhường nào, ngươi vẫn còn muốn phán xét ta. Sở cảnh sát Gotham thật sự nên trao cho ngươi cái huân chương người tốt. Ngươi quả là một cảnh sát vĩ đại.”

"Khi cha mẹ ngươi chết mà lại có một vị cảnh sát vĩ đại như thế tìm ra bằng chứng hung thủ để lại, rồi sau đó xét xử tất cả bọn chúng thì thật là tốt biết bao. Ngươi đang nghĩ như vậy, có đúng không?"

"Ngươi không tin cảnh sát, cũng không tin tòa án, nhưng ngươi lại tìm kiếm bằng chứng, mưu toan phán xét ta một cách công bằng. Ngươi không thấy hành động của mình đang rất mâu thuẫn hay sao?"

"Ngươi muốn chứng minh rằng ta đã vi phạm pháp luật, Batman, và ngươi cũng đang làm trái pháp luật. Nếu ta bị xét xử thì ngươi cũng sẽ bị xét xử. Ngươi đang dùng hành vi của tội phạm để chứng minh một tên tội phạm là tội phạm. Không phải à?"

Schiller cất cao giọng, thanh âm nhẹ nhàng mà du dương của hắn vang lên đều đều: "Ngươi cho rằng ngươi có đủ khả năng lấy thủ đoạn của mình đi trả thù tội phạm. Nhưng nhìn lại xem, ngươi vẫn là người bị xã hội này thuần hóa, ngươi cần phải đưa ra bằng chứng, luôn mồm luôn miệng yêu cầu xét xử".

“Nếu ngươi không thể loại bỏ những điều này, ngươi không tài nào thoát khỏi những ràng buộc mà trật tự xã hội này áp đặt lên ngươi. Không thể xóa khỏi tâm trí ngươi những điều liên quan đến pháp luật, liên quan đến khái niệm về trật tự tư pháp, vậy thì ngươi cũng không bao giờ mở rộng công lý như ngươi mong muốn được."

"Bruce. . ." Schiller nhìn con mắt của hắn, nói:

"Pháp luật không phải là chính nghĩa, ngươi mới là".

"Luật pháp của Gotham không cứu được cha mẹ ngươi, cũng không cứu được hàng chục người mất tích này. Nếu ngươi tiếp tục ôm ấp bất kỳ ảo tưởng ngu ngốc nào về nó, ngươi sẽ không bao giờ trở thành Batman thực sự."

Schiller có thể trông thấy tay của Batman đang run lên rõ ràng, bàn tay cầm phi tiêu dơi của hắn che kín bởi gân xanh, thậm chí toàn thân hắn đều đang phát run. Hiển nhiên, hắn trở nên vô cùng tức giận.

Lời nói của Schiller thật sự quá sắc bén. Hắn vạch trần điểm mâu thuẫn lớn nhất của vị Batman trẻ tuổi này.

Pháp luật Ở Gotham không cứu được cha mẹ hắn, nhưng dù Batman, dù luôn miệng nói trả thù, hắn vẫn bị những bộ luật kia bắt cóc, tự xem lại, hắn vẫn đang tuân theo công lý.

“Ngươi muốn ta mở rộng chính nghĩa của bản thân ta sao?” - Batman hỏi. Sau đó giơ một khẩu súng lên, chĩa vào trán của Schiller.

Tất nhiên, Batman có súng. Ở Gotham, không ai sống được nếu thiếu đi loại vũ khí này chứ đừng nói tới mở rộng chính nghĩa.

Schiller vẫn rất bình tĩnh. Hắn nói: "Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi. Ngươi đã tìm được bằng chứng chưa? Đó là cái gì?"

"Bên cạnh thùng rác trong giáo đường ngầm, những vết bẩn do người để lại, là bùn đất và lá cây. Chỉ trong Đại học Gotham mới có lá tùng đỏ Bắc Mỹ."

Schiller nói: "Nó chứng minh được cái gì?"

"Chứng minh ngươi chính là hung thủ." Batman nói.

"Đúng không? Ta vô duyên vô cớ xuất hiện trên đầu đường của Quảng trường Mawson. Trang phục, hành vi đáng nghi ngờ, rồi sau đó ngươi tìm thấy một chiếc lá thuộc Đại học Gotham tại chỗ điều tra, nói rõ kẻ sát nhân có thể là người đến từ nơi đó, vậy thì ta chính là kẻ gϊếŧ người, suy luận chặt chẽ đến mức nào ha" - Schiller nói.

Batman nhìn gương mặt không chút nào hối hận hay xấu hổ cùng giọng điệu hời hợt của hắn, cơn tức giận quả thực đã lên tới đỉnh điểm. Ngay lúc hắn chuẩn bị bóp cò, Gordon đã sắp chạy tới, hô to: "Dừng tay! bỏ súng xuống!"

Trong lúc Batman bị cắt ngang, Schiller ném cái thẻ nhớ xuống đất cạnh bọn họ, hắn nói:

"Chứng cứ xác thực? Hung thủ đi qua trường Đại học Gotham, mà ta là giáo viên đại học. Ha. . . Đúng là vô cùng xác thực."

"Phải rồi, ngươi hi vọng biết bao, nếu sau khi cha mẹ ngươi chết lại có người nào xuất hiện, thẳng thắn dứt khoát bắn chết kẻ sát nhân kia, bởi vì chứng cứ đã xác thực kia mà."

“Đừng nhắc đến cha mẹ ta. . .” Giọng Batman run run: “Đồ tội phạm.”

"Ngươi đã từng nghĩ đến rất nhiều manh mối. . ." Schiller nói.

"Nhưng sự tức giận của ngươi khiến ngươi quên đi càng nhiều, càng nhiều chỗ bất khả thi".

"Ví dụ như, ta chưa từng được dạy chuyên về hóa hay sinh học, lại như, ta đã tham gia vô số cuộc điều tra gϊếŧ người, ý thức phản điều tra không thể kém đến mức quên đi xóa dấu chân của mình. Càng quan trọng chính là. . . "

Schiller nhìn vào thẻ nhớ, nói: “Bằng chứng của ta chính xác hơn ngươi nhiều”.

Vì Gordon cắt ngang, cơn giận của Batman dịu đi đôi chút, sau khi lí trí khôi phục, hắn cảm thấy dù đang trong không khí ướt lạnh đến như vậy, mồ hôi vẫn thấm ướt quần áo sau lưng mình.

Batman cẩn thận cầm lấy USB, cắm nó vào máy tính mini trên cánh tay, hình ảnh nhanh chóng được chiếu ra.

Lúc này, Gordon đã chạy lên sân thượng. Trong video, ông nhìn thấy một người mặc sơ mi vuông, lén lút đứng bên ngoài máy điều hòa của một ngôi nhà nào, gã luồn một cái ống mềm vào trong cửa sổ, bóng người trong kia lần lượt đổ xuống, người đàn ông rời khỏi chỗ, đi vào hành lang. Một lúc sau, gã ta kéo theo hai chiếc hộp lớn, đặt lên xe tải xong rời đi, mà trong phòng thì không còn ai nữa.

Đây chính là ý tưởng mà Batman cho Schiller, khả năng phản điều tra của Jonathan quả thực rất kém, Schiller đứng ở hành lang đối diện quay chụp bằng máy ảnh, thế nhưng gã không phát hiện ra dù một chút.

Nói đi cũng phải nói lại, ở Gotham làm gì có ai chờ đến nửa đêm ra ngoài đi dạo đâu, nhất là ở xóm nghèo này, không cẩn thận còn có thể mất mạng.

Gordon đột nhiên thốt lên: "Không trách!"

“Tôi nhớ lúc đi đăng ký địa chỉ những người mất tích, quả thực người bị hại sống ở tầng dưới càng nhiều, hầu như tất cả các ngôi nhà đều có sân thượng…” Gordon nói.

Sau đó hắn nhìn về phía Batman cùng Schiller, có chút tức giận nói với Batman: "Tôi thật sự nhìn lầm anh, lúc nãy anh vừa định bóp cò đúng hay không? Anh có biết suýt nữa mình đã gϊếŧ người rồi không?! "

Batman im lặng nhìn hình chiếu trên cánh tay mình, bất cứ ai không mù đều có thể nhìn ra - hình dáng hung cùng với Schiller khác xa mười vạn tám nghìn dặm.

Schiller tuy không biết đánh nhau, cũng không tập thể hình, nhưng vóc dáng của hắn vẫn tính cao lớn, chỉ thấp một chút, cũng gầy một chút so với Batman, nhưng dù gì hắn cũng cao gần mét chín, mà trong video, người đàn ông kia chết no cũng chỉ cao mét 7, cân nặng không quá 60.

"Giáo sư Jonathan là cái người hiền lành, ngươi cũng nghĩ như vậy, đúng chứ? Bởi vì gã không kiểm tra bài cũ, thái độ tốt với ngươi, cũng tuyệt đối không để ngươi thi trượt. Nhưng ta thì khác, ta là một giáo sư phiền phức, luôn bới móc khuyết điểm trong bài tập, không việc gì cũng đòi kiểm tra, còn đe dọa tất cả học sinh rằng họ có thể rớt môn bất cứ khi nào."

"Vậy tất nhiên, ta là kẻ gϊếŧ người, còn gã ta không phải. Rốt cuộc làm cách nào để một người vừa yếu đuối, ít lời, vừa gầy vừa nhỏ bé như thế lại trở thành một tên gϊếŧ người hàng loạt đây?"

"Không cần nói nữa." Giọng của Batman có chút run rẩy.

Hắn nhớ lại cảnh tượng ngày hắn đối mặt với người ăn xin, khóe mắt hắn vẫn có thể nhìn ra vết bẩn cô ta để lại do dựa vào tường, cảm giác xấu hổ và nhục nhã mãnh liệt bao trùm lấy hắn.

Còn bên kia, Gordon lại đổ thêm dầu vào lửa, ông ta nói: "Tôi mặc kệ anh là quái nhân từ đâu tới, hay chuyện anh mặc đồ bó rồi gây phiền phức trong thành phố này, nhưng thiếu chút nữa anh đã gϊếŧ một người tốt. Hai người các anh rốt cuộc có thù gì? Mà nếu có thật, vậy tốt nhất là tự mình giải quyết đi, đừng quấy rầy cảnh sát phá án"

"Cảnh sát ở Gotham này còn chưa đủ bận sao? Anh muốn gϊếŧ người ngay trước mắt tôi, đây là muốn tôi đưa anh đi ăn cơm tù ngay lập tức hay sao chứ?" - Gordon nói.

Mấy ngày liền tăng ca đã khiến ông vô cùng chán nản rồi, Gordon thiếu kiên nhẫn, nói: “Quái nhân quần áo bó, đưa cái USB đó cho tôi, nhanh lên. Tôi phải đem nó về lập hồ sơ. . . Còn quý ngài này này, mời ngài theo tôi một chuyến, hình như ngài đã biết hung thủ là ai rồi đúng chứ, chúng tôi rất cần manh mối".

Sau một lúc im lặng, Batman lặng lẽ duỗi tay ra, đưa USB cho Gordon.

Hắn phát hiện, hành trình lộ diện của mình hoàn toàn là để gây rắc rối, hắn cho rằng tội phạm là Schiller, nhưng Schiller mới là người giúp đỡ, cũng như cung cấp những bằng chứng quan trọng nhất.

Schiller không nói gì thêm, Batman cũng chôn chân tại chỗ. Ngoài đường phố, trời lại bắt đầu mưa không dứt.

Vừa lúc Schiller chuẩn bị rời đi với Gordon, liền nghe thấy tiếng của Batman vọng lại từ phía sau: ". . .Xin lỗi, giáo sư."

Schiller khựng lại, hắn thấy có chút không tưởng tượng nổi, Batman vừa nói cái gì?

Hắn vừa xin lỗi sao?

Schiller nghi hoặc quay đầu, Batman đứng trong góc của một tòa nhà tối tăm, tia sáng duy nhất từ đèn đường chiếu lên mặt nạ của hắn, hắn đang mím chặt môi, Schiller cảm thấy hoang đường thật sự.

Hắn chính là Batman.

Bởi vì hắn là Batman.

Mà Batman mãi mãi là đúng.

Batman sẽ không xin lỗi bất kì ai.

Đối với sự nghi ngờ của tất thảy mọi người, hắn chỉ nói: "Bởi vì ta là Batman."

Trong truyện tranh, Schiller từng thấy quá nhiều mặt tối của Batman, như việc chuẩn bị Kryptonite đề phòng Siêu Nhân, hay dự bị hàng tá kế hoạch đối phó mỗi thành viên trong Justice League,. . . Cứ như hắn không tin bất luận một ai, ngay cả bản thân hắn.

Không thể không nói, khi biên tập truyện tranh tạo ra nhân vật này, những mặt tối ấy càng khiến hắn trở nên hấp dẫn hơn, cũng để lại ấn tượng sâu sắc hơn cho người đọc.

Nhưng điều này cũng khiến Schiller nảy sinh một loại định kiến với Batman.

Hắn cho rằng Batman hẳn là vậy, nên giống như truyện tranh vậy. Batman sẽ không bao giờ xin lỗi, vì hắn không thấy mình có lỗi, hắn tin việc mình phòng bị đồng đội của mình đều là cần thiết.

Cũng chính nó tạo ra thứ định kiến của Schiller, không phải Batman không xin lỗi, vào lúc hắn thực sự phát hiện mình sai rồi hắn vẫn sẽ thấy hối hận, thấy hổ thẹn.

Schiller muốn dạy Batman chút đạo lí, chẳng hạn như không nên phiến diện, không nên nhìn mặt mà bắt hình dong, không bị tức giận che mất đầu óc, cũng như biết suy nghĩ độc lập.

Nhưng Schiller cũng thấy, thật ra hắn không có tư cách đi dạy Batman không phiến diện, bởi, đối với chính nhân vật này, ấn tượng rập khuôn trong mắt hắn khó mà lau đi. Hắn hy vọng Bruce có thể trở thành Batman truyện tranh trong đầu hắn, còn phải càng nhanh càng tốt.

Nhưng giờ nhìn lại, câu chuyện này không phải kể về một vị giáo sư bác học và cậu học trò lỗ mãng của ông ta, mà là một kịch bản vô cùng kinh điển (kiêu hãnh và định kiến).

Đối vớ khả năng suy luận của mình, Batman mang thái độ ngạo mạn tuyệt đối, cho rằng Schiller nhất định là hung thủ, làm việc nhìn nhận của hắn trở nên quá chủ quan, lại thêm chút suy nghĩ hợp lí, chứng cứ xác thực, khiến cho hắn suýt nổ súng vào người Schiller.

Thế nhưng Schiller cũng mang theo sự định kiến với Batman, tin rằng hắn nên là anh hùng bóng tối vừa dày dặn, thận trọng lại đa nghi giống như truyện tranh vậy.

Nếu không nói hai người họ đi năm mươi bước cười một trăm bước, thì có thể nói là kẻ tám lạng người nửa cân.

Ắt hẳn giờ đây Batman đã ngấm xong bài học này rồi, hắn biết mình không phải kẻ toàn trí toàn năng.

Lý luận của hắn sẽ bị định kiến hoá thành sai lầm to lớn, thêm việc kích động dưới lớp kiêu ngạo này, có vẻ lại càng nguy hiểm hơn.

Bruce nhìn thấy vết thương trên cổ Schiller, là hắn dùng phí tiêu dơi gây ra, vào lúc này, hắn giả định rằng Schiller là tội phạm, và Schiller cũng đang dùng cách của tội phạm đe dọa hắn, tuy hôm nay hắn không nổ súng, nhưng đúng như lời Gordon nói, vết thương kia rất sâu, e sẽ để lại sẹo. . .

Batman thấy hổ thẹn với chuyện này, nghĩ lại mà sợ vô cùng.

Hắn nghĩ, luật pháp không thể xét xử từng kẻ phạm tội một cách hoàn hảo, giống như việc hắn không thể lấy sự ngạo mạn của mình làm lý do xét xử người khác.

Trong tình huống không thể đảm bảo mình chính xác trăm phần trăm, bất kỳ hành vi kích động bạo lực nào cũng sẽ để đó một vết sẹo vĩnh viễn cho một người vô tội, kể cả người tốt.

Hắn chỉ biết vui mừng, còn may người kia không phải trả giá bằng cả tính mạng.

Batman đứng trong bóng tối, suy nghĩ, hắn muốn ngăn chặn loại khả năng này xảy ra mãi mãi. Nên hắn quyết định, dù sau này có phải đối mặt với những tên tội phạm hung hăng hay tàn ác đến nhường nào, hắn cũng tuyệt đối không gϊếŧ người.

Vì nếu có bất kỳ người vô tội nào chết oan dưới tay hắn, hắn sẽ trở thành một tên tội phạm ghê tởm còn hơn kẻ gϊếŧ chết cha mẹ mình nữa.

Bọn tội phạm gϊếŧ cha mẹ hắn có thể vì tiền tài, hoặc để trả thù, bọn chúng đã hủy đi hai mạng sống.

Nhưng nếu Batman lạm sát người vô tội, thành phố này sẽ chẳng còn hy vọng gì nữa cả.

Trong truyện tranh, việc thiết lập Batman không gϊếŧ người dường như đã xuất hiện ngay từ đầu.

Schiller cũng không nghiên cứu tại sao chuyện này lại xảy ra. Hắn luôn cảm thấy trong bối cảnh này đây có một loại sai lầm khiến người tức giận. Ví dụ, với mấy tên tội phạm đáng ghét, hay mấy kẻ điên nhiều lần trốn trại rồi tuôn ra ngoài kiếm chuyện kia, tại sao Batman không gϊếŧ bọn chúng vậy? Trong lúc đọc truyện tranh, hắn đã nghĩ đến nó vô số lần.

Nhưng hắn không ngờ tới, trong cái thế giới này, Batman trẻ tuổi kiên quyết tuân theo lý tưởng không gϊếŧ chết tội phạm chính là vì hắn, vì Schiller.

Bởi hắn là Batman, hắn là hy vọng duy nhất ở nơi này, nếu hắn suy sụp bởi sự hổ thẹn gây ra khi gϊếŧ chết một người vô tội, vậy thành phố này hoàn toàn không cứu được nữa.

Do cơ duyên xảo hợp*, dù Schiller không để Batman tự xây nên cột trụ tinh thần của mình, nhưng hắn đã thành công bù đắp cho Batman một cái thiết lập, đó là không gϊếŧ người.

*Cơ duyên xảo hợp: Là một cụm từ thường được dùng để chỉ những sự việc xảy ra một cách tình cờ, bất ngờ nhưng lại rất phù hợp, hoàn hảo; Những sự kiện mà ta khó có thể giải thích bằng lý trí, mà thường được cho là do số phận sắp đặt.

Schiller thật sự không ngờ tới, trong cuộc sống mai sau, có vô số lần hắn sẽ hối hận vì tính lo chuyện bao đồng này.

Rồi khi Batman hoàn toàn lớn, Schiller cũng vô số lần lặng im rống giận, tại sao Batman không thể động một ngón tay đi bóp chết những tên tội phạm đáng chết kia, để bọn chúng đừng có lần lặp đi lặp lại xuất hiện ở trước mặt hắn, quấy nhiễu cuộc sống bình yên của hắn nữa đây chứ!!

Mà tất cả những chuyện ấy đều bắt đầu từ hôm nay, đều là do hắn gieo gió gặt bão.