Lúc cậu tỉnh lại, chính cậu cũng đã mơ hồ cảm nhận được rồi, chỉ là đến khi nhận được kết quả của bác sĩ, cảm giác vẫn thực sự là chết lặng.
- Thầy Phương? Thầy Phương?
- A, xin lỗi, thầy hơi mất tập trung, em có thể nói lại không?
Cậu nở nụ cười, khuôn mặt bị trầy xước liền đau đớn khiến nụ cười của cậu có chút vặn vẹo.
Nhữ Chỉ nhìn cậu như thế không khỏi nghẹn ngào, cô bê ngày thường đã nhút nhát, khó khăn lắm mới hoà nhập lại chúng kiến tình cảnh như vậy.
- Nhữ Chỉ, cậu đừng khóc chứ, cậu khóc bọn tớ nhịn sao nổi nữa.
Cả một đám nam nữ ngồi trong phòng bệnh của cậu không khỏi đỏ còn mắt, đứa nào đứa nấy sắp khóc đến nơi doạ cậu giật mình.
- Khóc cái gì mà khóc, mấy cái đứa này thật là, thầy sẽ thường xuyên đến thăm mấy đứa, không phải sao, còn hôm có tiết nữa, mấy đứa tụi bây tính trốn học hả, cút về học ngày cho ông!!!
Lời nói giận giữ là thế nhưng chính là vừa cười vừa khóc, cả lũ khó khăn lắm mới rồng rắn nhau ra về được.
Phương Hà Y nhìn không gian phòng bệnh trắng xóa, mùi thuốc khử trùng nồng nặc trong không khí mà lặng thinh, cậu cầm lấy đũa đan đang đan đó trong tay tỉ mẩn tiếp tục đan.
Mấy ngày nay có vẻ khá bận, thỉnh thoảng Triệu Tiểu Vy mới qua thăm cậu, cô bé ngày nào giờ đã chững chạc hẳn, mặc dù chưa hoàn toàn phá bỏ đi lớp vỏ ngây thơ nhưng đã thuần thục hơn rồi.
- Ây da, thầy Phương khéo tay quá, anh tính đan gì vậy?
Nữ y tá đúng giờ xuất hiện mang theo dụng cụ bước vào.
Cô nàng còn khá trẻ, mái tóc nâu hạt dẻ hơi xoăn càng làm cô thêm trẻ trung, tinh nghịch.
Trong phòng bệnh nhàm chán này có vẻ cô là người mang cho cậu không khí náo nhiệt nhất.
- Tôi tính đan áo len.
Hứa Nhi trầm trồ nhìn vào động tác nhanh thoăn thoắt trên tay cậu.
- Ai đã, anh thật khéo tay đó, giá như tôi khéo tay như anh thì tốt rồi, người yêu tôi cũng không cần phải cực cực khổ khổ mỗi ngày nấu ăn cho tôi rồi, hazzz.
Cô nàng nhanh nhẹn thấy băng cho cậu, miệng vẫn liến thoắng nói một tràng không ngừng.
- Có vẻ số len này của anh không đủ đâu, để tôi mua thêm cho.
- Vậy cảm ơn cô rất nhiều, tôi sẽ chuyển khoản cho cô sau nhé.
Cô ngồi xuống ghế, lại nhanh tay bóc quả quýt.
- Cậu ở trong này có chút chán nhỉ, tôi kể cho cậu nghe một chuyện, sáng nay tôi được phân vào phòng bệnh 501 khoa tim đó, trùi ui, cậu biết gì không, bệnh nhân của phòng đó đẹp trai cực luôn ấy, vẫn còn trẻ như vậy mà đã bị bệnh tim cũng thật đáng tiếc.
- Nhưng may mắn là cậu trai đó có cô em gái rất tốt, thường xuyên đến thăm anh ta, à, hình như là cái cô thỉnh thoảng đến thăm cậu đó.
Động tác trên tay cậu khựng lại, ánh mắt không thể tin nổi nhìn về phía cô.
- Bệnh nhân ấy tên là gì?
Bị dáng vẻ nôn nóng túm chặt lấy tay cô làm cô hoảng sợ, cậu vội vàng thu tay lại xin lỗi cô.
- Không sao, hình như bệnh nhân phòng đó họ Triệu thì phải.
Cậu im lặng không nói gì, động tác trên tay tiếp tục di chuyển.
...
Lạch cạch!
- Anh, em đến thăm anh nè, em có mang theo ít bánh ngọt nữa đó.
Triệu Tiểu Vy bước vào phòng, Phương Hà Y không đáp lại, tiếp tục đan chiếc áo trên tay mình.
- Anh đan áo sao, thật khéo tay quá.
Cậu ngừng lại nhìn cô, quầng thâm mắt cực kì rõ ràng, trang phục trên người đầy nếp nhăn, chắc chắn rất vội vã, khuôn mặt như già hơn vài phần so với tuổi của cô.
- Mình Nhận...anh ấy có khỏe không?
Động tác dỡ bánh của cô ngay lập tức khựng lại, né tránh mà chuyển chủ đề.
- Kệ anh ấy, bánh em mới mua đó, anh ăn thử xem.
Nụ cười gượng gạo vẫn là không giấu được, cậu thuận theo cô, đến lúc cô rời đi mới gọi Hứa Nhi đến giúp đỡ.
- Không được!!! Việc này không thể được, sẽ không tốt đâu!!
- Làm ơn, bây giờ chỉ có cô mới có thể giúp được tôi thôi.
- Nhưng...
Cậu nắm chặt lấy tay cô.
- Xin cô, anh ấy là người thân duy nhất của tôi, nếu mất anh ấy tôi thực sự sẽ không sống nổi mất!!
Hứa Nhi bị làm cho mềm nhũn, cuối cùng vẫn phải giúp cậu đưa cậu đi.
Suốt quãng đường cậu ngồi trên xe lăn, chiếc chăn đen đắp qua chân cậu, sau một chặng đường gian nan làm Hứa Nhi phải đối phó liên tục cuối cùng cũng đến đích.
Dừng trước cửa phòng bệnh, nghe Hứa Nhi nhắc nhở xong cậu mới từ từ đẩy xe lăn vào.
Căn phòng trắng tinh, anh nằm trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch, đôi môi cũng tái nhợt mà tiều tụy.
Đôi mắt nhắm nghiền lạnh lẽo, tại cậu ù ù khó khăn chỉ có tiếng máy đo nhịp tim từng hồi từng hồi khuếch đại vào tài cậu, từ tốn lại chậm chạp chứng minh anh vẫn còn sống.
Cậu cứng đờ đến cạnh anh, bàn tay run rẩy muốn chạm vào anh lại như không thể, anh không thích tiếp xúc với cậu.
Cậu lẳng lặng nhìn anh đến khi Hứa Nhi nhắc nhở cậu mới hồi thần quay lại phòng bệnh.
Cậu mệt mỏi tựa người vào đầu giường không cách nào ngủ đi được, bên ngoài phòng bệnh tối tăm là cả một thành phố về đêm sáng rực rỡ, nhộn nhịp ngăn cách chỉ có một bức tường...