Tương Tư Môn

Chương 1: Thu thủy

Thiên Hạ bảo có Trọng Bích thai. (thai là đài)

Mùa đông hàng năm, Vi Trường Ca sẽ dành phân nửa thời gian ở đây thưởng tuyết.

Từ trên đài cao nhìn xuống phía dưới, ốc vũ lầu các san sát của Thiên Hạ bảo đều thu vào đáy mắt, ban ngày phủ tuyết, từ xa nhìn lại, cũng chỉ thấy một mảng xanh ngọc mông lung, như là lớp lớp ngọc bích.

Trên mặt đất bày chậu than, một mẩu than đã cháy hết lộ ra điểm đỏ sẫm trong lớp tro tàn xám trắng.

Trong chén có mỹ tửu vàng nhạt.

Cuốn mành lên có tuyết mịn liên miên.

Tuy khí trời lạnh khủng khϊếp, nhưng thế thượng thanh hoan, còn có ai hơn thế?

Vi Trường Ca thỏa mãn thở ra mang chút hơi men, một hơi uống hết rượu còn lại trong chén, gõ nhịp ca

“Phong xúc doanh hề nguyệt thừa hoảng,

Viên y khâm hề tọa phương nhục.

Liệu huân lô hề bỉnh minh chúc,

Chước quế tửu hề dương thanh khúc…”

(Dịch nghĩa:

Gió chạm vào cột nhà, màn che hứng lấy ánh trăng

Kéo mền lụa ngửi hương thơm (Ðồ lụa nhiều mùi, sặc sỡ. Vi thế nên lễ văn chu mật, lời văn chải chuốt gọi là phồn nhục 繁縟 hay cẩm nhục 錦縟.)

Bếp lò thoảng huân hương, nến sáng rực rỡ

Rót chén rượu quế xướng lên một khúc ca…)

Xướng tới câu cuối cùng, đột nhiên dừng lại, dường như có chút suy nghĩ, thở dài.

Vi Kính thị vệ ở một bên, nghe thấy được, vẻ mặt dè dặt tới hỏi thăm “Bảo chủ, làm sao vậy? Có chỗ nào không đúng sao?”

Vi Trường Ca liếc hắn một cái, mỉm cười, nói “Không có gì. Chỉ là một đêm tuyết thế này, uống rượu một mình, không khỏi có chút tịch mịch, nếu như…”

Lời đó còn chưa dứt, liền nghe xa xa có người thản nhiên hát, tiếp nối điệu xướng vừa rồi của y

“Khúc ký dương hề tửu tức trần,

Hoài u tĩnh hề trì diêu tư.

Oán niên tuế chi dịch mộ hề,

Thương hậu hội chi vô nhân.

Quân trữ kiến giai thượng bạch tuyết,

Khởi tiên diệu vu dương xuân…”

(Dịch nghĩa:

Nhạc khúc đã xướng, rượu đã bày ra

Trong lòng u tĩnh suy nghĩ xa xăm

Oán tuổi tác đã tới xế chiều

Bi thương không có nguyên nhân

Nhìn thấy tuyết trắng trên thềm,

Biết mùa xuân tươi đẹp đã tới…)

Tiếng ca đó trong trẻo mà du dương, trong ban đêm quạnh quẽ truyền đi xa xa, quanh quẩn trong khoảng không mờ mịt, lại như nhược phong tới tràn đầy ám hương, không vết tích, chầm chậm gần kề…

Nghe được thanh âm đó, con mắt Vi Trường Ca hơi rực sáng lên, không nhịn được nở nụ cười —— mỗi khi như vậy, đôi mắt y sẽ như bầu trời đầy sao sáng sủa mà động nhân.

Ngay đến Vi Kính cũng không nhịn được cười rộ lên, bước vài bước tới cửa, xốc mành lên trước.

Gió lạnh thấu xương tức khắc ập vào mặt.

Lại thấy bên ngoài trên tuyết trắng, một bóng người đạp lên tiếng ca nhanh nhẹn mà đến, miểu nhược kinh hồng (ẩn hiện như hồng nhạn), thoáng cái đã tới trước mặt, cùng gió tuyết khắp bầu trời ùa vào.

Vi Trường Ca đã sớm đứng dậy mỉm cười, tự mình ra nghênh đón, nói vô cùng thân thiết “Tới vừa lúc! Ta đang lo không có ai cùng uống rượu đây!”

Nếu nói vào một một đêm tuyết rơi như thế này, bảo chủ Thiên Hạ bảo sẽ nhớ tới ai, sẽ muốn cùng ai tương chước đối đàm (rót rượu cho nhau cùng nói chuyện), vậy không thể nghi ngờ chính là thanh niên trước mắt đây ——

Bằng hữu tốt nhất cho tới nay của Vi Trường Ca, đại công tử Tô gia Lạc Dương, mỉm cười đi theo phía sau Vi Trường Ca, nét mặt hơi ửng hồng, không biết là bởi vì chạy đi, hay là do hàn lãnh bên ngoài. Khoác một tấm áo cổ lông cáo trắng muốt, ánh mắt đảo quanh, dừng lại bên ngọn đèn dầu sáng sủa, càng thêm tuấn mỹ tới mức làm cho người ta không dám nhìn thẳng. Vừa vào Trọng Bích thai, trước tiên liền nhìn chung quanh một vòng, lúc này mới cười trêu ghẹo: “Lục nghị tân phôi tửu, hồng nê tiểu hỏa lô —— Vi bảo chủ cũng thật biết hưởng thụ!”

Vi Kính cười nói: “Tô đại công tử không biết, bảo chủ còn đang thở dài đó, cũng may ngài đã tới!”

Vi Trường Ca cười cười, kéo Tô Vọng Ngôn ngồi xuống đối diện mình, nói “Ta ở đây phong cảnh đều hợp, vốn đang thiếu một người có thể cùng uống rượu, vừa vặn ngươi đã tới, giờ thật đúng là đầy đủ hết rồi! Bên ngoài tuyết lớn, có lạnh không? Mau tới đây uống chén rượu ấm!” Nói xong, tự mình rót một chén, đưa tới trước mặt Tô Vọng Ngôn.

Tô Vọng Ngôn nhìn lướt qua, cũng không nâng chén.

Vi Trường Ca vừa mới nâng chén tới bên môi, thấy cậu không uống, liền cũng buông chén, lấy làm lạ hỏi “Làm sao vậy?”

Tô Vọng Ngôn mỉm cười, nói “Không hỏi ta tới làm gì sao?”

Vi Trường Ca nói “Ngươi tới làm gì?”

Tô Vọng Ngôn nói từng chữ “Ta tới cứu ngươi.”

Vi Trường Ca ngẩn ra, cười nói “Ta vẫn ổn, vì sao cần ngươi cứu?”

Tô Vọng Ngôn nghiêm mặt nói: “Hiện tại tuy rằng ổn, nhưng qua một hồi thì chưa biết thế nào.”

Vi Trường Ca suy nghĩ một chút, vẫn lắc đầu, cười “Qua một hồi có thể có chuyện gì?” Dừng lại một chút, chuyển hướng Vi Kính hỏi “Gần đây có người nào đó muốn gây khó dễ cho Thiên Hạ bảo sao?”

Vi Kính cũng lắc đầu: “Không có. Nói xong, lại ngẩng đầu lên, chêm một câu “Mà dù cho có người muốn tìm chúng ta gây khó dễ, Thiên Hạ bảo há có gì phải sợ?”

Tô Vọng Ngôn cười, cũng không nói, chỉ lấy một thanh kiếm từ bên người ra, đưa tới trước mặt Vi Trường Ca.

Vi Trường Ca kinh ngạc nhíu mày, hai tay tiếp nhận.

Đó là một bội kiếm bình thường, kiểu dáng cổ xưa, nhìn qua cũng không có điểm nào quá đặc biệt, nhưng chỉ rút ra một tấc thanh huy đã bắn ra bốn phía, toàn bộ Trọng Bích thai đều sáng rực lên. Kiếm quang kia chiếu vào trên vách, liễm diễm như sóng nước.Y thân là bảo chủ Thiên Hạ bảo, xưa nay nhìn chán thần binh lợi khí trong thiên hạ, nhưng tới lúc này, cũng không nhịn được khẽ hô một tiếng “Hảo kiếm”.

Lời còn chưa dứt, đã nghẹn lại.

Vi Kính đứng một bên cũng không kiềm được mà thở hắt ra ——

Sau khi rút ra khỏi vỏ kiếm, xuất hiện trước mắt ba người, rõ ràng là một thanh đoạn kiếm! (kiếm gãy)

Vi Trường Ca hơn nửa ngày vẫn không nói nên lời, hồi lâu, mới than thở “Thực sự là hảo kiếm! Dù là Thái A Trạm Lô năm xưa, sợ cũng không bằng! Thanh kiếm này vốn nên dài hai thước bảy tấc, nhưng lại sinh ra chỗ gãy ở một thước hai tấc, không biết là thế nào mà gãy? Chỉ tiếc cho một thanh hảo kiếm như vậy…”

Tô Vọng Ngôn mỉm cười không nói, đi tới trước chậu than cúi người xuống, cầm que cời than, nhẹ nhàng đẩy một tầng tro bên trong lên.

Minh hồng hỏa quang chớp động, từng đám hỏa diễm màu lam nhạt, lại càng cháy thịnh vượng.

Vi Trường Ca dựa vào trước bàn, xem xét tỉ mỉ đoạn kiếm trong tay.

Tử đàn làm chuôi, ô kim quấn hai bên, toàn bộ không không thấy một nửa văn sức thừa thãi, cũng chỉ có trên thân kiếm, có khắc hai chữ triện (một kiểu chữ)nho nhỏ.

“…Thu Thủy?”

Vi Trường Ca thì thầm.

“Thu Thủy. Thanh kiếm này tên là Thu Thủy.”

Tô Vọng Ngôn thản nhiên giải thích.

Vi Trường Ca gật đầu, tiện đó ngước lên nhìn cậu, nghi hoặc nói “Chuôi kiếm này và ta có liên quan gì? Ngươi nói tới cứu ta, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Tô Vọng Ngôn liếc y một cái, cũng không trả lời, khoan thai trở về ngồi xuống phía trước, vỗ vỗ y sam, lúc này mới chậm rãi mở miệng, nhưng chỉ nói một câu “Tô gia có một kiếm các.”

Vi Trường Ca nhíu nhíu mày: “Kiếm các?”

“Nam tử Tô gia, người người tập kiếm. Mỗi người vừa sinh ra, phụ mẫu sẽ vì hắn đúc một thanh kiếm, thanh kiếm này từ đó về sau đi theo chủ nhân cả đời, đó là kiếm còn người còn. Sau khi chủ nhân mất, theo quy củ, những thanh bội kiếm này sẽ bị thu nhập kiếm các cung phụng, để tử tôn hậu thế tưởng nhớ. Cho dù người chết ở bên ngoài, tìm không được thi cốt, Tô gia cũng nhất định sẽ dốc hết sức tìm kiếm của hắn về. Cho tới giờ, trong kiếm các của Tô gia đã có bốn trăm bảy mươi sáu thanh kiếm rồi.”

Tô Vọng Ngôn dừng một chút, tự nói với mình “Bốn trăm bảy mươi sáu thanh kiếm, chính là bốn trăm bảy mươi sáu con cháu, mấy trăm năm qua, bao nhiêu giang hồ ân oán, bao nhiêu biến đổi bất ngờ, hết thảy đều viết trên bốn trăm bảy mươi sáu thanh kiếm đó… Cũng bởi vì những điều này, kiếm các là địa phương khẩn yếu nhất của Tô gia, ngoại trừ mỗi năm một lần gia tế, bất cứ kẻ nào cũng không được một mình bước vào trong kiếm các.”

Nói đến đây, lại gia trọng ngữ khí “Ai dám làm trái, nhất định phạt nặng.”

Vi Trường Ca một lòng muốn hỏi rõ sự tình, thật vất vả mới nhịn xuống được, nhẫn nại nghe cậu tới đây, đột nhiên tâm niệm khẽ động, mơ hồ có loại dự cảm không lành nổi lên trong lòng. Y cúi đầu nhìn Thu Thủy kiếm trong tay, lại ngẩng đầu lên nhìn Tô Vọng Ngôn ngồi đối diện, thì thào hỏi: “Chẳng… chẳng lẽ ngươi?”

Tô Vọng Ngôn cười ha ha, vỗ tay nói “Cũng là ngươi hiểu ta! Ngươi đoán không sai —— ta đột nhập vào kiếm các, thanh Thu Thủy này chính là ta trộm từ trong đó ra!”

Vi Trường Ca liền thấy một luồng nộ ý xông thẳng lên, đã muốn cho Tô Vọng Ngôn ăn mắng, nhưng lời ra tới bên mép rồi lại thành bất đắc dĩ, trầm giọng nói “Ngươi muốn hảo kiếm gì, Thiên Hạ bảo ta có, tự nhiên sẽ dâng hai tay lên, mà cho dù Thiên Hạ bảo không có, ta cũng sẽ tìm mọi cách lấy giúp ngươi. Ngươi lại muốn đi trộm một thanh đoạn kiếm vô dụng, rốt cuộc là vì sao?!”

Nói xong, tàn bạo trừng mắt nhìn cậu.

Bên môi Tô Vọng Ngôn vương ý cười, chỉ là khí định thần nhàn đón nhận ánh mắt của y.

Hơn nửa ngày, Vi Trường Ca rốt cuộc thở dài thườn thượt, lời nói ra có chút oán hận “Tô Vọng Ngôn! Tô Vọng Ngôn! Ta thật mong mỏi chừng nào thì ngươi có thể thay đổi tính tình!”

Tô Vọng Ngôn cười dài “Ta đi trộm nó, tự nhiên có lý do của ta. Có điều hiện tai, điều đó không quan trọng. Quan trọng là… Ta phải cứu ngươi ra ngoài trước khi họ tới.”

Vi Trường Ca không khỏi há mỏ, định đặt câu hỏi.

Tô Vọng Ngôn không đợi y mở miệng, cướp lời “Không được phép một mình đi vào kiếm các, chính là nghiêm lệnh của Tô gia. Ta lần này đột nhập kiếm các, còn mang đi tàng kiếm, mắc phải đại họa. Lúc từ kiếm các đi ra, lại không cẩn thận kinh động tới thủ vệ. Ngươi không biết chứ, buổi tối hôm đó, thực sự là rất náo nhiệt —— hỏa quang chiếu sáng nửa thành Lạc Dương, tiếng vó ngựa cách vài dặm cũng nghe được —— tính ra, sợ là vài chục năm nay Tô gia chưa từng khuynh sào xuất động như thế!

“Cha và nhị thúc mang theo người một đường đuổi theo ta, ta thử vài lần đều không có biện pháp thoát thân, dù sao đã tới phụ cận rồi, liền thẳng thắn mang theo họ tới chỗ ngươi. Mới vừa rồi ở cửa Thiên Hạ bảo, thủ vệ không dám ngăn ta, ta vứt lại được cha và nhị thúc ở phía sau, trực tiếp xông vào. May nhờ Vi bảo chủ ngươi ở đây quy củ nhiều, cha ta hành sự lại chính trực, không dám xông vào theo ta, lúc này mới cho ta trốn được. Có điều…” Tô Vọng Ngôn hơi ngừng chút, cười hì hì “Hiện tại cha ta đã dẫn người canh giữ ngoài cửa Thiên Hạ bảo, sợ là sáng mai sẽ cầm bái thϊếp tới tìm ngươi đòi người.”

Lại cười, nâng chén rượu trước mặt lên, uống một hơi cạn sạch.

Cánh tay nâng chén rượu của Vi Trường Ca cứ vậy chưng hửng giữa không trung.

Tô Vọng Ngôn liếc y một cái, mỉm cười nói: “Ta vốn nghĩ, bọn họ mắt mở trừng trừng nhìn ta đi vào Thiên Hạ bảo, nhất định sẽ cho là ta muốn trốn ở chỗ ngươi, ta nếu lại nhân cơ hội này lặng lẽ trở ra, bọn họ tất nhiên sẽ không ngờ tới. Chỉ là nghĩ đi nghĩ lại, ta đi rồi, nhưng tới lúc Tô gia tìm ngươi đòi người, ngươi khó tránh khỏi phiền phức.”

Vi Trường Ca chỉ cảm thấy trong miệng đều chát, cắn răng nói “Cũng không có gì phiền phức cả! Tô gia đòi người, ta đơn giản đem ngươi giao ra là được, bớt được bao nhiêu phiền phức sau đó!”

Tô Vọng Ngôn nghe xong, lại thở thật dài “ ‘Trượng nghĩa mỗi tại đồ cẩu bối, phụ tâm đa thị độc thư nhân’—— ta còn tưởng rằng đường đường Vi đại bảo chủ Thiên Hạ bảo nhiều ít cũng có chỗ khác người thường, hóa ra cũng là như nhau không thể chung hoạn nạn. Đã vậy, cũng khỏi phải làm phiền Vi bảo chủ, tự ta đi ra ngoài là được.”

(tức là Kẻ trượng nghĩa đa số là người thất học, kẻ phụ lòng đa số là kẻ biết đọc sách)

Làm bộ muốn đứng dậy.

Vi Trường Ca không khỏi bật cười, vội rướn người nắm lấy ống tay áo cậu “Tô đại công tử dừng bước đã, kẻ phụ lòng ta đây còn chờ công tử cứu mạng đó!”

Tô Vọng Ngôn cũng cười, nhưng nét mặt đầy đắc ý, hỏi “Ngươi hiện tại biết ta vì sao muốn cứu ngươi rồi à?”

Vi Trường Ca cười khổ gật đầu.

Vi Kính lúc này mới vỡ lẽ, “A” một tiếng, vội nói “Ta hiểu rồi! Tô đại hiệp sáng mai sẽ hướng bảo chủ đòi người, bảo chủ đương nhiên không thể giao Tô công tử cho họ, nhưng nếu không giao người, chỉ sợ sẽ đắc tội Tô đại hiệp —— Tô đại công tử, việc này phải làm sao bây giờ?”

Tô Vọng Ngôn cười nói: “Ngươi yên tâm, bảo chủ nhà ngươi là kẻ phụ lòng, nhưng Tô Vọng Ngôn ta không thể không học đồ cẩu nhân, trượng nghĩa giúp hắn một lần.”

Vi Trường Ca nói “Vậy ý ngươi là, Tô gia tìm ta đòi người, ta nên làm gì đây?”

Tô Vọng Ngôn nháy mắt mấy cái: “Trước hừng đông, ngươi cùng lên đường với ta, Tô gia không tìm được ngươi, làm sao có thể đòi người từ ngươi?”

Vi Trường Ca ngẩn ra, cúi đầu nhìn một chút rượu ngon trên bàn, lại giương mắt nhìn một chút tuyết mịn bay bay bên ngoài mành cửa, hơn nửa buổi, mới thở hắt ra có điểm tiếc nuối lại có điểm bất đắc dĩ: “Đi đâu?”

“Cẩm thành.”

Tô Vọng Ngôn uống thêm chén nữa, mỉm cười nói.

***

Hừng đông, Vi Trường Ca và Tô Vọng Ngôn đã ở ngoài Thiên Hạ bảo ba mươi dặm.

Bốn con lương câu (ngựa tốt) trong trăm có một đang kéo mã xa nhanh chóng mà bình ổn phi băng băng trên quan đạo hướng về phía nam. Cửa sổ mã xa che dậy kỹ càng, trong xe rộng mở ấm áp vui vẻ, khiến người ta hầu như quên đi bên ngoài là trời đông giá rét. Tảng sáng vào đông, xung quanh đặc biệt yên tĩnh, chỉ có tiếng Vi Kính huy động mã tiên (roi ngựa) thi thoảng mơ hồ tiến vào trong xe.

Vi Trường Ca nắm Thu Thủy trong tay, lật qua lật lại xem.

Ở đối diện, Tô Vọng Ngôn quấn chặt lông cáo, dựa vào vách xe nhắm mắt nghỉ ngơi.

Vi Trường Ca lo lắng thở dài “Ta vẫn không rõ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Thanh kiếm này rốt cuộc có chỗ nào đặc biệt? Ngươi thà rằng phạm vào gia quy vẫn phải trộm nó ra?”

Tô Vọng Ngôn hơi hé mắt, không biết là đang suy nghĩ gì, một lúc lâu sau, lộ ra chút tiếu ý như có như không, chậm rãi mở miệng “Năm nay, ta lại gặp nữ nhân kia.”

Vi Trường ca nghi hoặc nhíu mày “Nữ nhân? Nữ nhân nào?”

“Nữ nhân kia họ Lăng. Lần đầu tiên ta thấy nàng, đã là chuyện của mười năm trước…”

Tô Vọng Ngôn nheo mắt lại, vừa chăm chú nhìn khói trắng trồi lên từ lư hương vừa nói êm tai.

***

Năm đó mùa đông tới sớm, mới vào tháng mười, đã có tuyết rơi. Cái ngày trận tuyết đầu tiên hạ xuống, sáng sớm đó, nữ nhân kia tới Tô gia

Nữ nhân tự xưng họ Lăng, không tới ba lăm tuổi, ăn mặc một bộ áo kép cũ kỹ bạc màu, trang phục tuy mộc mạc, nhưng cũng là kinh sai quốc sắc, có một loại tư thái quyến rũ không che lấp được, trong lòng ôm chặt một bọc vải xanh đen, không biết bên trong là thứ gì.

Nữ nhân đó rất rầy rà, yêu cầu của nàng cũng cổ quái, vừa vặn hôm đó trưởng bối có thể làm chủ ở Tô gia đều ra ngoài, vậy nên người nhà phụ trách đón khách không thể làm gì khác hơn là gọi Tô Vọng Ngôn mới rời giường đang Chẩm Kiếm đường đọc sách. Nhưng Tô Vọng Ngôn nghe xong yêu cầu của nữ nhân, cũng là dở khóc dở cười, không biết làm sao cho phải.

Yêu cầu của nữ nhân này cũng đơn giản, nàng muốn gặp tam công tử Tô gia. Nữ nhân nói, mình là bạn cũ của Tô tam công tử, vượt ngàn dặm mà tới, có chuyện quan trọng cầu kiến.

Thế nhân đều biết, Lạc Dương Tô gia gia quy sâm nghiêm, con cháu các phòng các chi tuy nhiều, nhưng chỉ có con cháu của chi trưởng mới có thể được người ta gọi một tiếng ‘Tô công tử’. Thế nhưng năm đó, vị Tô tam công tử kia, cũng chính là đệ đệ nhỏ nhất của Tô Vọng Ngôn, vừa mới tròn năm tuổi, thậm chí còn chưa ra khỏi cửa Tô gia —— Một hài đồng năm tuổi sao lại có thể là bạn cũ của nữ nhân họ Lăng này? Nó có thể có đại sự khó lường gì, đáng để nữ nhân nọ sáng sớm tìm tới cửa? Nhưng mặc kệ Tô Vọng Ngôn hỏi thế nào, nữ nhân cũng không chịu nói ra ý định, chỉ nhắc lại nhiều lần câu “Nói cho hắn có cố nhân họ Lăng tới thăm, hắn tự nhiên sẽ biết.”

Tô Vọng Ngôn thứ nhất là không lay chuyển được nữ nhân, thứ hai là cũng rất muốn xem một chút xem ‘chuyện quan trọng’ mà nàng nói rốt cuộc là cuyện gì, liền để người nhà đưa tam đệ tới tiền thính. Không ngoài dự đoán, tam đệ còn buồn ngủ nhìn thấy nữ nhân quả nhiên là vẻ mặt mờ mịt, nhưng Tô Vọng Ngôn không ngờ tới chính là, nữ nhân thật vất vả mới gặp được Tô tam công tử mình yêu cầu, vậy mà lại giận tím mặt!

Nữ nhân căm giận nói “Ta là bạn cũ của Tô tam công tử, đường xa mà tới, sao các ngươi lại đem một tiểu hài tử ra đùa giỡn ta?!”

Tô Vọng Ngôn lòng tràn đầy hiếu kỳ nhưng không thấy diễn biến như mình mong đợi, đã có chút thất vọng, nghe xong lời chất vấn của nàng, liền càng không hài lòng, nói lạnh như băng: “Phu nhân muốn gặp Tô tam công tử, Tô gia ta lại chỉ có một vị tam công tử. Nếu xá đệ cũng không phải cố nhân phu nhân muốn tìm, vậy xin mời trở về đi.”

Rồi liền sai người tiễn nữ nhân ra ngoài.

Nữ nhân vốn vẻ mặt tức giận, nhưng rồi ngây ngẩn cả người, như là rốt cuộc mình bạch Tô Vọng Ngôn không phải là giỡn với nàng. Hơn nửa ngày, cứ thế ngơ ngác đứng, nhãn thần thống khổ tới đáng thương, cuối cùng không nói gì cả, như vậy liền ly khai.

Tô Vọng Ngôn vốn cho rằng sự tình đến đó coi như là kết thúc. Nhưng mùa đông năm thứ hai, nữ nhân họ Lăng kia lại một lần nữa đứng ngoài cửa Tô gia. Vẫn ôm bọc vải xanh đen, nói muốn cầu kiến Tô tam công tử. Lúc này đây, Tô đại hiệp tự mình gặp nàng ở thư phòng, có lẽ cũng là dây dưa mơ hồ, chỉ nói được mấy câu, Tô đại hiệp đã tức giận ngút trời đem nữ nhân này đuổi đi, tiếp đó, còn gọi toàn gia tới, phân phó rằng, nếu nữ nhân kia trở lại, coi như không thấy, không cho phép bất cứ ai để nàng ta tiến vào.

Ai cũng không ngờ chính là, nữ nhân cổ quái này cứ như trúng tà, mỗi khi mùa đông tới, sẽ mang theo bọc vải kia xuất hiện ngoài cửa Tô gia, mỗi lần đều nói muốn gặp Tô tam công tử. Không cho nàng vào cửa, nữ nhân liền đứng ngoài cửa chờ, cũng không nói chuyện với ai, đứng cả ngày như vậy, cho đến khi trời tối đen mới bằng lòng ly khai —— mỗi năm đều vậy, chỉ thế thôi, nhưng năm sau so với năm trước sẽ càng tiều tụy hơn.

Tô Vọng Ngôn trốn ở một nơi bí mật gần đó nhìn lén vài lần.

Lúc nữ nhân đứng ngoài cửa, luôn gắt gao ôm lấy bao bố kia vào ngực, đôi khi, sẽ đột nhiên cúi đầu nhìn bao vải đó thì thào tự nói. Nhãn thần kia, mềm mại như nước, ngọt ngào như mật, cũng nói không rõ rốt cuộc là không đúng chỗ nào, nhưng không biết vì sao, khiến người ta toàn thân phát lạnh.

Qua một vài lần, Tô Vọng Ngôn cũng mơ hồ nhận ra trong đó hình như có chỗ không thích hợp.

Hành động cử chỉ của nữ nhân không hề giống cố tình gây sự. Nhưng nàng nói muốn gặp Tô tam công tử, mà rõ ràng cũng không phải là Tô tam công tử ngây thơ hài đồng kia, nếu không phải có ai đó to gan lớn mật, giả mạo Tô gia lừa bịp nàng, như vậy, lẽ nào nói Tô gia thật sự còn có Tô tam công tử thứ hai?

Tô Vọng Ngôn bị khơi lên lòng hiếu kỳ, vì vậy luôn muốn tìm cơ hội hỏi minh bạch nữ nhân họ Lăng kia. Thế nhưng e ngại người ngoài biết, cũng không dám qua tiếp lời.

Mãi cho đến mùa đông năm năm trước.

Lúc đó, lần đầu tiên nữ nhân quỳ xuống trước cửa, cũng không nói gì, không nhúc nhích, chỉ thẳng tắp quỳ gối trong tuyết. Thủ vệ rốt cuộc thấy không đành lòng, thu hết can đảm đi mời Tô lão gia ra. Thấy Tô đại hiệp đi ra, nữ nhân đầu tiên là nhếch nhếch khóe miệng, như là muốn cười, nhưng không thể cười nổi; hoặc là muốn nói cái gì, nhưng rốt cuộc lại cái gì cũng không nói, toàn bộ gương mặt đều là thê lương.

Tô Vọng Ngôn đứng dưới tường viện, xa xa thấy nữ nhân ở trên tuyết dập đầu ba cái thâm sâu, vừa nhấc đầu, hai hàng nước mắt liền lăn xuống. Tô đại hiệp nhìn nữ nhân, cũng không biết là suy nghĩ gì, đứng ở cửa chừng một nén nhang, đột nhiên thở dài, xoay người quay vào. Nữ nhân thấy ông xoay người đi, nước mắt lại càng tuôn thành chuỗi, nằm trên mặt đất khóc rống lên một hồi, rồi mới đứng dậy rời đi.

Mà từ đó về sau, nữ nhân cũng không tới Tô gia Lạc Dương nữa.

Tô Vọng Ngôn hít sâu một hơi, ngừng trong chốc lát, nói “Ta vốn tưởng rằng, đời này sẽ không gặp lại nàng nữa, không ngờ một tháng trước, ta lại thấy nàng!”

“Thế nào? Năm nay nàng ta lại tới Tô gia?”

Tô Vọng Ngôn lắc đầu: “Ta nhìn thấy nàng ở Cẩm thành.”

Vi Trường Ca ngạc nhiên nói: “Cẩm thành? Ngươi tới đó làm gì?”

Tô Vọng Ngôn nghe xong vấn đề của y, lại đột nhiên cười ha ha, nói “Lại nói tiếp một chuyện thi thú khác —— khoảng giữa mùa thu, ta nhận được thϊếp mời, thỉnh ta tới Mai viên Cẩm thành tham gia một sự kiện trọng đại. Nói là chủ nhân Mai viên chuẩn bị đầu tháng tư tổ chức một thưởng hoa thi hội, mời thiên hạ tài tử danh sĩ khắp nơi, muốn noi theo Lan đình thịnh hội năm xưa và cũng vì lưu lại cho hậu thế một đoạn vận sự (chuyện phong nhã) ‘Mai viên nhã tập’.”

Vi Trường Ca không nhịn được cười “Cái gì thưởng hoa thi hội, chẳng qua là mấy người văn nhân mặc khách, tụ cùng một chỗ uống vài chén rượu lâu năm, phát vài câu oán thán, làm mấy bài thơ thương tâm mà thôi, có gì thú vị? Chẳng lẽ ngươi đi thật?”

Tô Vọng Ngôn lắc đầu nói “Ta vốn cũng là nghĩ giống như ngươi, nhưng mà tấm thiệp này cũng có điểm thú vị.”

Hơi suy tư một chút, bắt đầu đọc “ ‘Trần vương yến Bình Nhạc, Quý Luân yến Kim Cốc. Kê Nguyễn kết cựu du, dật thiểu tập Lan đình. Thị giai hào kiệt, nhi thiện phong lưu. Lưu thương khúc thủy, nãi nẵng tích chi nhã vận; bộ Nguyệt Nam lâu, hữu đương thế chi cao sĩ. Địa vô sở sản, duy dư nhất giang bích thủy, viên thực thiên tích, hạnh đắc tam thiên hàn mai. Bỉ giả sùng cổ, cảm bị bạc tửu dĩ hiệu tiên hiền. Văn quân lệnh danh, hùng tài cao nghĩa, bão ngọc Đông Đô, lãnh tụ Trung Nguyên. Pha nguyện đắc linh cao luận, sử ngã vi ngôn phục văn vu kim triêu. Mai viên chủ nhân, mười một đầu tháng tư, đợi ngài tại Mai viên Cẩm thành’.”*

Vi Trường Ca nghe xong, mỉm cười gật đầu “Quả nhiên có chút thú vị.”

Tô Vọng Ngôn nói: “Càng thú vị chính là người phát thϊếp mời.” Dừng dừng, rồi lại nói “Ngươi đoán chủ nhân Mai viên là ai?”

Vi Trường Ca không khỏi hiếu kỳ: “Ai?”

Tô Vọng Ngôn cười, thản nhiên nói: “Quân Như Ngọc.”

Vi Trường Ca ngẩn ra, hỏi ngược lại: “Quân Như Ngọc? Quân tử như ngọc Quân Như Ngọc?”

Tô Vọng Ngôn gật đầu khẳng định.

Đôi mắt Vi Trường Ca sáng ngời, nói: “Mười năm trước, lâu chủ Yên Vũ lâu Giang Nam Quân Vô Ẩn lên phía bắc Trung Nguyên, lúc trở lại Yên Vũ lâu, bên người có thêm một hài tử, có người nói là cô nhi nhặt được ở ngoài. Hài tử nọ thuở nhỏ thông minh, rất có thiên tư, cực kỳ được Quân Vô Ẩn thương yêu. Quân Vô Ẩn tất hạ không có con cái, liền gọi hài tử kia là Như Ngọc, thu làm nghĩa tử, Quân lâu chủ tới nay không hỏi tục sự, Yên Vũ lâu lớn như vậy, liền giao cho Quân Như Ngọc kia. Người gặp qua Như Ngọc công tử, đều nói người này chân chính là một quân tử ôn nhuận như ngọc, lại được xưng là ‘thiên hạ đệ nhất thông minh’. Có nhân vật đặc sắc bực này làm chủ, ‘Mai viên nhã tập’ đúng là không thể không đi!”

Tô Vọng Ngôn gật đầu nói: “Ta thường ngày nghe người ta đồn đại các loại về Như Ngọc công tử kia, cũng đã sớm muốn gặp vị ‘thiên hạ đệ nhất thông mình’ này rồi, chỉ tiếc Quân Như Ngọc trước giờ ru rú trong nhà, rất ít rời khỏi Yên vũ lâu, bởi vậy vẫn không có duyên nhìn thấy. Vậy nên khi đó ta vốn dự định không đi, nhưng vừa nhìn tới chỗ lạc khoản của thϊếp mời ghi ba chữ ‘Quân Như Ngọc’, liền sửa lại chủ ý ngay lập tức.”

Vi Trường Ca thò người về phía trước, hăng hái bừng bừng hỏi thăm “Kết quả ra sao? Thưởng hoa thi hội đó thế nào? Ngươi nhìn thấy Quân Như Ngọc rồi chứ? Như ngọc quân tử, như ngọc quân tử —— có thật sự là như ngọc không?”

Tô Vọng Ngôn thở dài “Ta vừa tới đó liền hối hận.”

Vi Trường Ca sửng sốt: “Làm sao vậy?”

Tô Vọng Ngôn lại thở dài tiếp, nhưng học ngữ khí lúc trước của Vi Trường Ca mà nói “Chẳng qua là mấy người văn nhân mặc khách, tụ cùng một chỗ, uống vài chén rượu lâu năm, phát vài câu oán thán, làm vài bài thơ đau thương, tự cao phong lưu mà thôi. Còn có thể có cái gì? Làm khổ ta cả một buổi tối phải nghe mấy lời đao to búa lớn lúc hiểu lúc không, ngược lại gặp ác mộng mấy đêm.”

Vi Trường Ca giật mình, nói “Có người thông minh thiên hạ đệ nhất làm chủ, sao lại đến mức như thế?… Quân Như Ngọc kia đâu? Ngươi ở Cẩm thành có gặp hắn không?”

Tô Vọng Ngôn cười lạnh nói “Gặp thì có gặp, bất quá là ‘gặp chẳng bằng không gặp’, ta thấy Quân Như Ngọc đó, bất quá có chút tài lẻ, hành sự trung quy trung củ mà thôi. Hai chữ ‘Như Ngọc’ cũng quá khoa trương, cái gọi là ‘thiên hạ đệ nhất thông minh’ lại càng không thể nói tới. Thực sự khiến người ta rất thất vọng.”

Vi Trường Ca nghe vậy, nét mặt mơ hồ có chút tiếc hận, lại nói “Đối với tiếng tăm vang lừng, thật khó xứng nổi, từ xưa đều là thế… Đúng rồi, ngươi nói ngươi ở Cẩm thành gặp nữ nhân họ Lăng kia, đó lại là chuyện gì xảy ra?”

“Đấy là trên đường ta từ Cẩm thành trở về.”

Tô Vọng Ngôn suy nghĩ một lúc, chậm rãi nói “Ngày ấy ta rời Cẩm thành, không may một cây cầu gỗ trên đường bị phá hủy, chỉ có thể đi đường vòng, mà trời lại tối sớm, liền bỏ lỡ túc đầu. Ta vốn định đi thêm một đoạn về phía trước, tìm nhà ai đó xin tá túc, nhưng buổi tối đấy, ánh trăng sáng vô cùng, chiếu hai bên đường núi, cỏ dại mọc thành bụi, khắp nơi không bóng người, rất có vẻ tịch liêu thi thú của sơn lâm vào đông, ta đơn giản tìm một chỗ bên đường, nhóm đống lửa, chuẩn bị lộ túc một đêm.”

Nói đến đây, chần chờ một chút, cũng không nói xong, muốn nói lại thôi, giương mắt nhìn về phía Vi Trường Ca.

Vi Trường Ca cười “Sao không nói nữa?”

Tô Vọng Ngôn trù trừ trong chốc lát, do dự nói “Chuyện phát sinh sau đó, rất là kỳ quái, đến chính ta cũng không rõ rốt cuộc là thật, hay là ta nằm mơ…”

Vi Trường Ca biết cậu xưa nay hiếu thắng, sợ cậu để ý, vội cười bồi “Ngươi yên tâm, bất kể ngươi nói gì, ta đều tin.”

Tô Vọng Ngôn cười cười, lúc này mới nói tiếp “Đêm đó, lúc ta sắp ngủ, trong lúc mơ màng, nghe được cách đó không xa truyền tới một trận thanh âm ‘tất tất sách sách’, tiếp đó là ngữ thanh —— nhưng ngữ thanh kia rất là kỳ quái, giống như có người đang nói chuyện, rồi lại trầm thấp mơ hồ, ẩu ẩu nha nha, không giống tiếng người.”

Tô Vọng Ngôn nghe được thanh âm đó, đã tỉnh táo hoàn toàn, nhưng không lên tiếng, chỉ lặng lẽ đi theo âm thanh tới xem.

Liền thấy cách đó không xa, ở giữa vài cây cổ thụ, lờ mờ có hai bóng người. Cách rừng cây, thấy không rõ diện mục, chỉ có thể mơ hồ nhận ra một trong số đó thân hình yểu điệu, tựa hồ là nữ tử, người kia vóc dáng thấp bé, chiều cao tầm bằng một hài đồng năm sáu tuổi.

Thanh âm mà Tô Vọng Ngôn nghe được, đó là tiếng nàng kia và người thấp bé nói chuyện.

Hai người lúc nói chuyện, thanh âm phóng cực thấp, tiếng lại ngắn, nghe không rõ là nói gì. Chỉ nhìn thấy nàng kia đứng dưới tàng kây, còn người vóc dáng thấp thì như là một khắc cũng không yên lặng, không ngừng kêu tới kêu lui, thi thoảng phát sinh hai tiếng kêu sắc nhọn gấp gáp.

Liền nghe nàng kia đột nhiên cao giọng nói “Ngươi gấp cái gì?! Thời gian còn rất sớm!”

Người thấp bé nhảy tới trước mặt nàng, tàn bạo nói “Không kịp mất! Không kịp mất!”

Thanh âm vừa cao vừa nhọn, tựa như hài đồng, chính là thanh âm Tô Vọng Ngôn vừa nghe được.

Nàng kia cả giận nói “Ngươi gấp cái gì! Tam nương cũng không phải người ngoài, dù tới trễ một chút thì cũng có sao đâu!”

Người thấp bé bị nàng mắng, nhảy loi choi, cũng kêu lên “Ngươi biết cái gì! Mừng thọ Tam nương, đại yến tân khách, ta và nàng nhiều giao tình, sao có thể muộn!”

Nàng kia cãi lại “Dù sao cũng tiện đường, chờ Vương gia tiên sinh tới, mọi người đi cùng nhau không phải vừa vặn sao? Nếu như ngươi sốt ruột, một mình ngươi đi trước là được!”

Đang tranh luận không ngớt, chợt nghe xa xa có người nói một câu “Làm phiền nhị vị đợi lâu…”

Từ sâu trong rừng trúc, có một thanh niên cầm sa đăng bạch sắc (chao đèn bằng vải lụa), hướng về phía bên này. Thanh niên đó một thân lục y, đĩnh bạt tú kỳ, mặc dù không nhìn thấy diện mục, nhưng nhờ ánh đèn yếu ớt, liền cảm thấy có vẻ ung dung nhàn nhã. Vừa tới gần, liền có một mùi thơm ngát tràn ngập trong rừng, thanh thanh đạm đạm, khiến người ta quên đi những điều tầm thường.

Tô Vọng Ngôn chỉ cảm thấy mùi hương đó đặc biệt quen thuộc, trong lúc nhất thời, rồi lại không nghĩ ra từng ngửi thấy ở đâu.

Nàng kia cười vỗ tay nói: “Vương gia tiên sinh, khiến người ta chờ lâu! Sao lại tới muộn như vậy?”

Thanh niên đi tới trước mặt, vái chào thật lâu “Vong thế cô nương, Thạch huynh, làm phiền nhị vị chờ lâu, thực sự băn khoăn. Chỉ là đêm nay chủ nhân nhà ta lại nghĩ tới chuyện thương tâm, ta có chút lo lắng, ở bên song nhìn nửa ngày, vậy nên đến chậm.”

Nàng kia khe khẽ thở dài “Kỳ thực khó trách chủ nhân nhà ngươi lại thương tâm, nàng cũng thật đáng thương. Tiên sinh học vấn cao, sao không nghĩ biện pháp giúp đỡ nàng?”

Thanh niên kia cười cười, nói “Vong thế cô nương không biết, chuyện của chủ nhân nhà ta, ngoại trừ Lạc Dương Tô tam công tử, trong thiên hạ không có người thứ hai có thể giúp được.”

Nghe đến đó, Vi Trường Ca không nhịn được khẽ “A” lên một tiếng.

Tô Vọng Ngôn biết y nghĩ tới cái gì, cười khổ “Lúc ta thình lình nghe được mấy chữ ‘Tô tam công tử’, cũng rất lấy làm kinh hãi, người thứ nhất ta nghĩ tới, chính là nữ nhân họ Lăng năm xưa —— lúc nàng tới Tô gia, nói là muốn tìm ‘Tô tam công tử’, mà vị Vương gia tiên sinh này cũng nhắc tới ‘Tô tam công tử’ của Lạc Dương! Ta thầm giật mình, cũng chỉ nghĩ, chẳng lẽ Tô gia chúng ta thật sự còn có ‘Tô tam công tử’ thứ hai sao?”

Lúc đó cả kinh, Tô Vọng Ngôn vội ngừng hô hấp, cẩn thận nghe mấy người kia nói chuyện.

Vong thế cô nương đang định trả lời, người vóc dáng thấp bé ở một bên đã vội vã kêu lên, một mặt không ngừng nhảy tới nhảy lui trên mặt đất, một mặt ồn ào “Không kịp mất! Không kịp mất! Mau, đừng nói những chuyện buồn chán này nữa, mau đi thôi!”

Thanh niên vội cười “Đều là ta không tốt, đã tới muộn. Đúng rồi, tại hạ gần đây có được một quyển sách cổ dạy đánh cờ, vốn định hôm nay đưa cho Thạch huynh, trong lúc vội vàng lại quên mang theo. Đợi hôm nào tại hạ mang tới quý phủ của Thạch huynh coi như bồi tội!”

Người thấp bé kia hú lên quái dị, lớn tiếng nói “Ở đâu? Sách dạy đánh cờ ở đâu cơ?”

Thanh niên lại nói “Để ở nhà.”

Người thấp bé ôm lấy tay hắn, vui vẻ nói “Ngươi nói muốn đưa ta, thật chứ hả?”

Tô Vọng Ngôn đứng cách xa, thấy không rõ biểu tình của thanh niên, chỉ nghe tiếng the thé của người thấp bé kêu lên vui vẻ “Đã vậy, trước tiên chúng ta tới nhà ngươi lấy sách dạy đánh cờ, rồi tới nhà Tam nương dự tiệc!”

Vong thế cô nương cười khẽ một tiếng, trêu ghẹo nói “Lúc này Thạch huynh ngược lại không sợ tới muộn thọ yến của Tam nương nha.”

Bóng người thấp bé cười hắc hắc, cũng không để ý, lôi kéo thanh niên muốn đi.

Thanh niên do dự nói “Đã như vậy, mời cô nương đi trước một mình đi, đỡ cho Tam nương phải chờ! Mong cô nương thay ta và Thạch huynh xin lỗi Tam nương, nói là chúng ta trở lại lấy đồ lập tức tới ngay.”

Nàng kia cười nhận lời.

Thanh niên lại nói “Chỉ là ta nhiều ngày rồi không tới nơi ở của Tam nương, sợ là không nhớ rõ nhà.”

Nàng kia cười “Cái này dễ, qua Hồi Mâu đình phía trước mặt, lối rẽ thứ nhất phía bên trái, cửa có ba gốc cây liễu là đó —— Thạch huynh quen đường, tiên sinh đi cùng hắn, tuyệt đối sẽ không lạc đường.”

Người thấp bé họ Thạch kia ở một bên đã gấp đến độ kêu lên kì quái, nghe vậy liên tục gật đầu.

Liền thấy thanh niên dẫn theo sa đăng và họ Thạch thấp bé cùng nhau đi về hướng lúc nãy đi tới, nàng kia đợi hai người đi được một đoạn, cười hì hì, cũng xoay người đi lên đường nhỏ bên cạnh, mới vừa vòng qua rừng cây, không ngờ đã vô tung vô ảnh!

Tô Vọng Ngôn đi ra từ chỗ ẩn thân, đứng ngây ra một lát, cũng không biết là mộng hay là tỉnh, chỉ cảm thấy tim đập bình bịch. Một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, theo hướng hai người đi mà đuổi theo.

Chỉ thấy phía trước ngoài mười trượng, một ngọn sa đăng bạch sắc lộ ra điểm quất sắc thảm đạm, ở trên sơn đạo như ẩn như hiện, dưới ánh trăng thanh bạch, một bóng người thon dài như bồng bềnh trong bóng đêm, theo ngọn đèn di dộng. Bệnh cạnh có một cái bóng cực thấp bé, nhảy chân sáo về phía trước, nhìn như rất vụng về, nhưng vẫn nhanh hơn cước bộ của thanh niên kia, không bị tụt lại phía sau một chút nào.

Tốc độ của hai người cực nhanh, Tô Vọng Ngôn đuổi theo xa xa phía sau, dùng hết toàn lực, mới miễn cưỡng đuổi kịp.

Đi được khoảng chừng một khắc, đột nhiên, chỉ thấy điểm sáng phía trước đột nhiên biến mất!

Tô Vọng Ngôn cả kinh, vội vàng chạy qua.

Nhưng ngay cả sa đăng bạch sắc, cả thanh niên nhân, đều đã tiêu thất không thấy bóng dáng tăm hơi!

—— Không quá một cái nháy mắt…

Tô Vọng Ngôn rùng mình, cảm thấy hàn khí nơi núi rừng từng luồng từng luồng tiến vào trong áo. Cậu chậm rãi đi không có mục đích về phía trước vài bước, đột nhiên, một tia sáng bắn thẳng vào mi mắt —— ven đường phía trước cách đó không xa lại có một gian nhà tranh, tia sáng đó, chính là từ cửa sổ trước của gian nhà ló ra!

Tô Vọng Ngôn chỉ sợ trong chốc lát, hít vào một hơi, đi tới gõ cửa.

Liền nghe trong phòng có một giọng nữ tử êm ái “Đêm khuya không tiện đãi khách, khách nhân mời trở về đi.” Nhưng thanh âm lại có chút quen tai.

Tô Vọng Ngôn cất cao giọng nói “Lạc Dương Tô Vọng Ngôn, đến đây tá túc, xin chủ nhân cho một vị trí thuận tiện.”

Người trong phòng trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc thấp giọng hỏi “Là Tô đại công tử Lạc Dương sao?”

Theo âm thanh, cửa gian nhà tranh vang lên ‘y nha’, chậm rãi mở ra.

Tô Vọng Ngôn chỉ cảm thấy tim đập bình bịch liên hồi, hầu như sắp nhảy ra ngoài —— đứng ở cửa, không ngờ lại chính là nữ nhân họ Lăng năm xưa!

***

*Yến tiệc của Trần vương ở Bình Nhạc, yến tiệc của Quý Luân ở Kim Cốc. Kê Nguyễn kết bạn cũ, tụ tập ở Lan Đình. Tất cả đều là hào kiệt, lại phong lưu. Rót rượu đổ xuống dòng nước, là hướng về nhã vận ngày trước; bước lên Nguyệt Nam lâu, có cao sĩ đương đại. Không nơi nào không sinh sôi, chỉ trừ sông Bích Thủy, trong vườn hẻo lánh, may sao được ba nghìn hàn mai. Người thô thiển kính trọng thứ cổ xưa, xin chuẩn bị chút rượu nhạt trước hiên. Nghe thấy tiếng tốt của ngài, hùng tài cao nghĩa, ôm ngọc Đông Đô, đứng đầu Trung Nguyên. Xin nguyện được nghe lời bàn cao kiến… (còn câu gì đó khó dịch nhưng đại khái là ‘xin được mời ngài tới’ (?) =)) )

_ Trần vương là chỉ Trần Tư vương Tào Thực, Bình Nhạc là nơi ăn chơi của đại phú hào thời đó ngoài cửa tây thành Lạc Dương,

_ Quý Luân, tên tự của Thạch Sùng, mỹ nam tử trứ danh, rất giàu có, xây một tòa tư gia xa hoa ở Kim Cốc

_ Hai câu “Dật thiểu tập lan đình, Quý Luân yến Kim Cốc.” có trong bài ‘Du bình tuyền yến ấp giản túc Hương Sơn thạch lâu tặng tọa khách’ của Bạch Cư Dị

_ Kê Nguyễn là tên ghép của Kê Khang và Nguyễn Tịch, trong nhóm ‘Trúc lâm thất hiền’, mỗi khi gặp nhau đều uống tới say khướt

_ Thϊếp Lan Ðình :

Tên gọi một bài tự tập “Lan Ðình” (Lan đình tập tự), chữ cực đẹp.

Vương Hy Chi người đời Tấn, chữ Thảo chữ Lệ quán cả cổ kim. Năm Vĩnh Hóa thứ 9 ngày mồng 3 tháng 3, họ Vương cùng các hiền nhân danh sĩ đương thời gồm 41 người hội ở Lan Ðình đất Cối Kê tỉnh Chiết Giang làm lễ Phất hệ (Lễ rửa tội trừ yêu tà) để cùng vui chơi. Người đến dự đủ cả hạng già trẻ. Nhân dịp này, Vương có làm bài tự tập Lan Ðình nổi tiếng. Họ Vương chính tay viết bài tự đó thành 28 hàng, 324 chữ với một thể đặc biệt đẹp vô song.