Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 37: Vô Dụng

Editor: Bánh bao chay nhân thịt

Lan Tấn thấy Long Điệt bị đuổi, ít nhất ngàn vạn năm cũng không có khả năng từ luân hồi ra khỏi, nội tâm thoải mái, cười khẽ thành tiếng, khụ một cái phun máu ra.

“Vô dụng.” Mặc Khí lạnh lùng nhìn hắn một cái, đem miệng vết thương bị xé rách trên cánh tay giấu đi.

“Đa tạ Nhị sư huynh ra tay, nếu không lấy sức một mình ta hôm nay tất nhiên sẽ phải chết ở chỗ này.” Lan Tấn mỉm cười nói, thu hồi kiếm Thanh Mang.

“Ta không phải giúp ngươi, chỉ làm nhiệm vụ thôi.” Thiếu niên lạnh như băng nói.

Long Điệt đã trừ, nhiệm vụ Quỷ Khốc Địa Tây Sơn xem như hoàn thành viên mãn. Trận này liên lụy đến sống chết của ngàn ngàn vạn vạn tu sĩ, không biết sẽ được bao nhiêu điểm thiện ác.

Lan Tấn cùng Mặc Khí cùng nhau ngẩng đầu, chỉ thấy trong trời đất có vô số điểm sáng mỏng manh chợt lóe, chúng tạo thành một chuỗi đi vào lệnh bài của hai người. Một phần tiêu tán trong đất trời, còn lại bảy phần toàn bộ đều hóa thành một dải ngân hà nho nhỏ bay hết vào lệnh bài chữ “Hoàng” bên hông Khương Tự.

Lan Tấn thắng lợi trở về, nhiệm vụ lần này liên quan đến hung thú thượng cổ, một mình hắn thế mà cũng thu thập tới 400 điểm thiện ác.

Mặc Khí nhìn mình thu thập được 80 điểm thiện ác, tức giận đến sắc mặt biến thành màu đen.

Hai người nhìn điểm sáng cuồn cuộn không ngừng đi hết vào lệnh bài chữ “Hoàng”của tiểu Khương Tự đều kinh ngạc. Bảy phần điểm thiện ác, mấy ngàn điểm! Trở về núi Thanh Vụ chỉ sợ sẽ gây oanh động lớn rồi. Rốt cuộc trên đời này cũng không có người thứ hai đàn được khúc Trấn Ma. Chỗ đó là công đức tiểu A Tứ tự mình lấy được.

“A Tứ, không cần đàn nữa. Các sư huynh đã cưỡng chế hung thú đi rồi.” Lan Tấn lau khô vết máu trên khóe miệng, thấy Khương Tự còn đang đàn, tay nhỏ non mềm đều bị mài chảy máu, vội vàng quát bảo ngưng lại, đau lòng không thôi.

Khương Tự hôm nay đã đàn khúc Trấn Ma hai lần, đặc biệt lần thứ hai đàn đã hao hết tâm lực. Lan Tấn chưa nói dừng, bé không dám dừng, nghe có thể không đàn nữa, thân thể bé nhỏ oanh một cái ngã xuống ngất đi.

Khương Tự vừa ngất khiến Lý Trường Hỉ cùng Mộc Tiêu sợ tới mức vội vàng đi đỡ, người chưa đỡ được đã thấy bóng áo xanh chợt lóe, Lan Tấn bế nhóc con mềm mại lên, ngự kiếm biến mất, giọng nói thanh nhuận xa xa truyền đến: “Nơi đây đã an toàn, Lý đại nhân, các người tự về đi.”

“Được, Lan đại nhân, chăm sóc tốt cho tiểu sư muội.” Lý Trường Hỉ nằm liệt dưới đất, có loại cảm giác vui sướиɠ khi sống sót sau tai nạn, lại có sự hưng phấn không thể miêu tả!

Một trận chiến tối nay, gã mới biết cuộc sống gần trăm năm của mình không bằng một đêm xuất sắc này.

Đệ tử Mộc gia còn chưa về, đám người Mộc Dao trưởng lão cũng chưa tỉnh. Tiểu công tử Mộc gia ngơ ngác nhìn phế tích địa cung trống rỗng, phảng phất như cơn ác mộng không thể tưởng tượng. Trong mộng có tu sĩ chết không đếm hết, có dây leo máu không đếm được còn có hung thú chín đầu chín đuôi kia.

Nếu là mộng, cậu nên ở đâu?

Nếu không phải mộng, sao cậu lại ở núi hoang vùng ngoại ô này?

“Lý đại nhân, vừa rồi ta thấy hắn mở to mắt, Long Điệt kia liền biến mất……” Mộc Tiêu vẻ mặt dại ra nói, muốn tìm Mặc Khí, đất trời quang đãng đã không thấy thiếu niên kia đâu nữa.

Lý đại nhân nhìn về phía đám đệ tử Đạo Tông khoan thai ngự kiếm tới muộn, vỗ vỗ bả vai Mộc Tiêu, cười tủm tỉm nói: “Mộc thiếu gia, ngài nhất định đã nhìn lầm rồi, ảo giác, đều là ảo giác.”

Mộc Tiêu: “……”