Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 34: Lão... Không Phải Là Người?

Editor: Bánh bao chay nhân thịt

Bên kia, tiểu công tử Mộc gia trợn mắt há hốc mồm mà nhìn một đống vỏ cây cùng da người trên mặt đất, sợ tới mức da đầu tê dại: “Lão lão lão… không phải người?”

“Dĩ nhiên không phải, đã nói là tà tu, nhìn bộ dáng này, chắc quỷ khoác da người sống mấy trăm đến một ngàn năm.” Lý Trường Hỉ lên tiếng, cố kiên cường tự trấn định nói, lén lút che giấu cẳng chân có chút phát run.

Mẹ của con ơi, thế mà không phải người! Tổ sư gia phù hộ con với!

Lão già vừa chết, Thúy Thúy đau khổ giãy giụa đột nhiên hai mắt đỏ bừng, lộ ra bản thể, nháy mắt từ một tiểu nương tử thanh tu hóa thân thành nữ yêu cây dữ tợn. Tay chân tất cả đều hóa thành dây leo máu thật lớn, mỗi một sợi dây leo đều giống như cự mãng*, không khởi xướng công kích tới Mặc Khí mà đánh về phía Khương Tự.

(*) Cự mãng: Rắn khổng lồ

Ả đối với mặt Khương Tự có chấp niệm, tu hành nhiều năm, lần đầu tiên ả nhìn thấy gương mặt đáng yêu xinh đẹp như vậy, ả muốn!

Tiểu Khương Tự bị bộ dáng của ả dọa sợ liên tục lui về phía sau hai bước. Bên kia Mặc Khí cười lạnh một tiếng, tay không bắt lấy dây leo máu. Thúy Thúy lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết, dây leo máu đứt gãy, từng đoạn run rẩy trên mặt đất.

Hơi thở Thúy Thúy thoi thóp, huyết trì dưới huyệt động tựa như cảm ứng được hai gã người hầu trung thực của mình một chết một trọng thương, nháy mắt phẫn nộ. Huyết trì rít gào, nhấc lên sóng lớn, một loại lực hấp dẫn đáng sợ đánh úp lại như cơn lốc cấp mười hai đem mọi người hút về huyệt động.

Đám người Lý Trường Hỉ vội vàng bấm quyết Thạch Hóa đem hai chân đâm thật sâu vào đất, cố gắng chống cự lại cỗ sức lực cường đại này, lại không quên lấy một sợi dây thừng giữ chặt chúng đệ tử Mộc gia. Khương Tự bị thổi ngã trái ngã phải, cảm nhận được tình hình không ổn bè ôm chặt cẳng chân Nhị sư huynh.

Mặc Khí rũ mắt nhìn nhóc con mềm mại treo bên chân mình, muốn đá văng ra, lại nghĩ đến nếu đem nhóc con này đá vào huyết trì, Lan Tấn chắc chắn sẽ tìm y liều mạng, huyết trì nơi đây quỷ dị, bên trong cất giấu hơi thở làm y cũng phải tim đập nhanh, thiếu niên chung quy vẫn cố nhịn xuống.

Bốn người không bị huyệt động hút vào nhưng ngàn vạn căn dây leo máu bao gồm hơi thở thoi thóp Thúy Thúy trong địa cung đều bị hút vào huyết trì, bị một bồn máu mồm to nuốt vào. Huyết trì ăn chán chê một bữa đã xảy ra biến hóa kịch liệt. Một móng vuốt thật lớn xé mở huyết trì sền sệt ra, từ sâu trong huyết trì không thấy đáy lộ ra một cái đầu thật lớn.

Đầu kia giống hồ giống chó lại giống sư tử, sau khi cái đầu đầu tiên thò ra, theo sát là cái thứ hai, cái thứ ba……

Như một con thú lớn vốn đang ngủ say bị đánh thức, nó đứng dậy nhìn đám kiến dưới chân.

“Mẹ nó!!!” Mặt tiểu công tử Mộc gia như màu đất, đồ ăn mấy ngày trước suýt nữa đều phun ra.

Toàn bộ địa cung bởi vì hung thú trong huyết trì thức tỉnh bắt đầu không ngừng sụp đổ. Lý Trường Hỉ cùng Mộc Tiêu cuống quít đi vớt tiểu Khương Tự lại phát hiện Mặc Khí đã đem nắm nhỏ mềm mại bên chân xách lên.

Đệ tử Mộc gia lúc này rốt cuộc cũng bị đánh thanh tỉnh, vừa tỉnh đã bị quất cho mặt mũi bầm dập, chờ thấy rõ tình hình địa cung, cả đám tức khắc sợ tới mức hồn phi phách tán, loạn thành một đoàn.

“Địa cung sắp sụp, mọi người cẩn thận.” Lan Tấn từ huyệt động phía dưới huyết trì ngự kiếm bay lên, trên tay còn xách ba người, đúng là đám Mộc Dao trưởng lão cùng Mạc Tri trưởng lão lúc trước bị lão già cùng Thúy Thúy kéo xuống.

Lan Tấn phi kiếm lên, thanh y mờ mịt như tiên không dính một chút tro bụi hay máu tanh. Hắn thấy tiểu Khương Tự bị Mặc Khí xách lên mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, giây tiếp theo liền thấy Mặc Khí đem nhóc con ném ra ngoài.

Lan Tấn sợ tới mức vội vàng phi thân ra đón.

“Ầm vang……” Tiếng động lớn vang lên, toàn bộ địa cung sụp đổ tạo thành luồng tro bụi thật lớn, Bạch Lộc Nhai Tây Sơn bị san thành bình địa.

Ban đêm tối om, ánh trăng ẩn sau tầng mây, tiếng vang lớn truyền tới bốn phương tám hướng, tới núi Thanh Vụ, tới phủ Thanh Châu, truyền tới những nơi xa hơn bữa!

Ngũ Quang Thập Sắc Phúc Địa, tu sĩ đến từ các châu phủ chúc mừng nghe thấy tiếng vang lớn này, lại cảm ứng được hơi thở khủng bố của hung thú Tây Sơn, mặt tất cả đồng thời biến sắc, không tốt, có yêu thú xuất thế!