Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 31: Nhân Vật Tàn Nhẫn Nhất

Editor: Bánh bao chay nhân thịt

Mộc Tiêu vừa nghe hai ông cháu kia là tà tu, ngũ sư thúc cùng Đạo Tông hai trưởng lão bị bọn chúng kéo xuống huyệt động dướiđịa cung, tức khắc hai mắt đỏ đậm, không nói hai lời đòi đi xuống, kết quả còn chưa đi nổi hai bước, hai mắt nhắm lại, ngất đi mà ngã trên mặt đất.

Khương Tự thấy ấn đường cậu biến thành màu đen, quanh thân như có khí đen thấy không rõ bao phủ một tầng. Bé từ túi bách bảo lấy ra một lọ đan dược, nói: “Ngươi đi xuống chỉ biết kéo chân sau sư huynh ta, vẫn nên ăn dược đi.”

Mộc Tiêu thấy bé nho nhỏ một nắm, mặc áo váy hồng nhạt, búi tóc sừng dê xinh xinh, mắt to ngập nước, tinh xảo đáng yêu giống như búp bê sứ, tức khắc cười thảm nói: “Là ta vô dụng. Nếu không phải ta tự cao tự đại muốn bắt Thừa Hoàng cũng sẽ không liên lụy nhiều người như vậy.”

“Tiểu nương tử, đây là đan dược gì thế? Lan đại nhân cho muội à?” Mắt nhỏ Lý Trường Hỉ sáng ngời.

“Lục sư huynh cho ta, để ta làm kẹo đường ăn.” Khương Tự rút nút lọ ra, đổ ra ba viên đường đậu màu xanh lục trong suốt, vô cùng hào phóng nói: “Ai gặp thì có phần.”

“Đa tạ tiểu nương tử.” Lý Trường Hỉ vui rạo rực nhận một viên kẹo đường, ngậm vào miệng chứ không ăn. Gã quen Lan Tấn nhiều năm, đối phương vô cùng thần bí, đồ trong tay không có thứ nào không phải thứ tốt hết.

Khóe miệng Mộc Tiêu run rẩy, cướp kẹo đường của trẻ con ăn? Người như vậy cũng có thể làm Đồng tri phủ Thanh Châu?

Tiểu thiếu gia Mộc gia cũng oán hận mà ăn một viên kẹo đường, sau khi ăn xong chỉ thấy mồm miệng lưu hương, đầu óc vốn hôn hôn mê mê thì giờ mát lạnh, ngay cả đau đớn khắp người cũng đều biến mất, tức khắc hai mắt sáng lên. Giời ui, kẹo đường này có thể so với linh dược trân quý Mộc gia bọn cậu đấy.

Phải biết rằng tu sĩ ở Vân Mộng Thập Bát Châu như cá diếc qua sông, địa vị đứng đầu chính là dược tu.

Dược tu nhập môn rất khó, đầu tiên linh hoa linh thảo phần lớn sinh trưởng ở vùng khỉ ho cò gáy, lại còn có có linh thú trông coi, không có thực lực căn bản không thu thập được. Tiếp theo, dược tu là một môn cực kỳ phí tiền. Cho nên Vân Mộng Thập Bát Châu chỉ có tông môn lớn hoặc thế gia tu tiên mới có tài lực bồi dưỡng dược tu cho riêng mình.

Mộc gia bọn cậu dĩ nhiên cũng có dược tu, có điều đan dược luyện chế ra phần lớn là tam phẩm, như này đã mỗi người cướp đến vỡ đầu đấy. Chẳng lẽ kiếm tu thanh y kia thế mà lại là dược tu?

Hai mắt Mộc Tiêu sáng lên nhìn Khương Tự.

Khương Tự vội che lại túi bách bảo của mình, trốn ra phía sau Lý Trường Hỉ, lộ ra đầu nhỏ, yếu ớt nói: “Kẹo đường đã ăn hết rồi.”

Khương Tự tự nhiên biết thứ này không phải kẹo đường. Trước đó, khi bé ở đỉnh núi cùng Thúy Thúy đối diện, tiểu động phủ liền nhắc nhở bé, Thúy Thúy có vấn đề, bé cũng cảm giác được trên người đối phương có cỗ hơi thở làm bé không thoải mái.

Sau đó Lan Tấn liền lặng lẽ nhét một lọ đan dược cho bé, để bé ngậm trong miệng. Thanh Minh đan này một viên liền có thể tĩnh tâm sáng mắt, không bị tà ám mê hoặc lại có thể giải được các loại tà khí cùng thi độc. Cho nên Khương Tự mới lấy ra chia hai viên cho Lý Trường Hỉ cùng Mộc Tiêu.

Mặt Mộc Tiêu trướng đến đỏ bừng, đang muốn giải thích thì nghe thấy bên dưới truyền đến tiếng rồng ngâm của kiếm Thanh Mang. Cùng lúc đó, một cỗ hơi thở khiến tim người ta phải giật thót bao phủ địa cung, tựa như có cái gì đáng sợ từ trong ngủ say tỉnh lại.

Sắc mặt ba người đột biến, Lý Trường Hỉ cắn răng kêu lên: “Tiểu nương tử, ta trước mang muộira ngoài, sau đó lại tìm người tới cứu Lan đại nhân.”

Nói thì chậm, diễn ra thì nhanh, cửa huyệt động dưới địa cung mở ra, lão già cùng Thúy Thúy bay vọt lên.

“A, bọn mi quả nhiên không bị khống chế tinh thần, vậy để lão phu tự tay đưa bọn mi xống huyết trì.” Lão già kêu lên quái dị, mười ngón nháy mắt biến thành móng vuốt khô khốc hướng tới Mộc Tiêu gần nhất tóm.

Mộc Tiêu ăn Thanh Minh đan, thi độc cùng tà khí trên người giải hơn phân nửa, dù cho bị thương cũng có thể lấy ra sáu thành công lực, thấy lão già đáng chết này, thù mới hận cũ cùng nhau tính, lập tức bấm pháp quyết đón chiêu.

Bên kia Lý Trường Hỉ vừa thấy lão già hướng về phía Mộc Tiêu thở dài nhẹ nhõm một hơi, bế Khương Tự lên muốn mang bé ra ngoài. Ai ngờ thấy tiểu nương tử bảy tám tuổi gắt gao nhìn chằm chằm mặt Khương Tự, trong tích tắc đôi tay đã biến thành dây đằng màu máu hướng hai người quất đánh.

“Dây leo. Thứ này TM là cái gì thế?” Lý đại nhân xanh cả mặt, lúc này mới ý thức được con nhãi này mới là nhân vật tàn nhẫn nhất, vội vàng đem Khương Tự thả xuống, rút ra hai thanh song đao phóng tới Thúy Thúy.

Hai thanh song đao của Lý Trường Hỉ mạnh mẽ oai phong, chút xíu đã chém đứt một dây leo máu củaThúy Thúy. Khương Tự trừng lớn đôi mắt, thấy gã bề ngoài rén như vậy mà đánh nhau lại không phải dạng vừa, quả nhiên là cao thủ giả heo ăn thịt hổ.

Dây leo máu của Thúy Thúy bị chém đứt một cái. Ả cười quái dị một tiếng, nháy mắt lại sinh ra bảy tám dây mới, mỗi cái đều kéo theo đá vụn trong địa cung bay tứ tung.

Lý Trường Hỉ âm thầm kêu khổ, bên kia Mộc Tiêu đã rơi xuống thế dưới, đang đau khổ cố chống đỡ, căn bản không thể ra tay hỗ trợ.