Mẹ Không Thích Khóc

Chương 2

06.

Bảy tầng lầu, hai mươi mốt mét, vật rơi tự do trong hai giây.

Có lẽ là hai giây thôi, một giây hít vào một giây thở ra, BANG, cơ thể sẽ nằm dưới đất.

Cuộc sống mười tám năm của tôi, cứ rớt xuống đất như thế.

Bị mẹ đẩy xuống.

Máu chảy đầm đìa, xương cốt gãy, xuất huyết dưới da.

“Aaaaaaa” tiếng thét chói tai từ bốn phía, toàn bộ con đường hỗn loạn nháo nhào, có một vài người đứng gần sợ hãi lùi về sau.

Nhân viên cứu hộ lôi kéo tấm lót khí chạy vọt tới.

Tôi không có như ý nguyện của bọn họ rơi vào tấm lót khí, mà là rơi xuống mặt đất, máu tươi nhiễm đỏ bên phải của tấm lót khí.

Tôi cũng không có chet, bởi vì khi rơi xuống tôi đυ.ng vào cây sào nhà ai đó nên mông và chân rơi xuống trước.

Đương nhiên tôi mơ màng muốn hôn mê, thân thể không cảm nhận được đau đớn gì chỉ thấy mệt, rất mệt.

Sau đó nhẹ nhàng.

Rất nhẹ nhàng.

Thân thể và linh hồn bay lơ lửng, giống như bồ công anh vậy, vừa uyển chuyển vừa nhẹ nhàng.

“Em gáiiiii” Ở hàng hiên, anh trai cứu hộ khuyên bảo tôi chạy vọt ra,

Đầu anh ấy đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt anh ấy vừa không tin tưởng được vừa mê mang.

“Đừng chạm vào em ấy, xe cứu thương đâu rồi” Một nhân viên cứu hộ khác la lớn, duy trì trật tự.

Anh trai đó không có tới gần tôi, anh ấy chỉ đứng ngơ ngác nhìn tôi, thân thể run rẩy, môi cũng run theo.

Anh ấy giống như để ý tôi.

Tôi có chút vui mừng, cũng có người để ý tới tôi rồi.

Có lẽ anh ấy là người mới, cũng có lẽ tôi là người đầu tiên anh ấy cứu.

Đáng tiếc, tôi phụ lòng anh ấy.

“Rõ ràng đã cứu được... rõ ràng cứu được rồi...” anh trai run rẩy nói, nhân viên cứu hộ bên cạnh ôm lấy anh ấy, không để anh ấy nhìn tôi.

Xe cứu thương tới, tôi mê mang bị nâng lên cáng, không đúng, có lẽ là ôm lên.

Chân của tôi đã nát.

Nhưng mà không quan trọng.

Quan trọng là mẹ tôi.

Mẹ đâu?

07.

Tôi muốn nhìn mẹ tôi một chút.

Tôi muốn nhìn bà ấy khóc.

Tôi chỉ còn một nguyện vọng như vậy.

Mẹ, có lẽ mẹ vừa mới khóc đi.

Cuối cùng, mẹ xuất hiện.

Bà ấy tự đỡ tường, chết lặng mà đi tới,

Người khác đều nhường đường cho bà ấy, coi bà ấy là thần vậy.

Bà ấy thấy tôi bị nâng lên xe cứu thương, ngơ ngác mà đứng.

Có phải bà ấy choáng váng rồi không?

“Bà đẩy con gái bà làm gì! Bà có phải là người không?!” anh trai cứu hộ thấy tôi, tâm trạng bùng nổ.

Anh ấy mắng to, hai mắt đỏ bừng, tay run rẩy chỉ vào mẹ tôi.

Mẹ tôi run rẩy, như là linh hồn nhập lại, lúc này mới phản ứng có chuyện gì xảy ra.

Mặt bà ấy so với người chet thì trắng hơn, sau đó biến thành màu đỏ, hô hấp dồn dập, phảng phất bà ấy không thể thở nổi nữa.

“Tôi đã khuyên được con gái bà, bà đẩy em ấy làm gì? Bà đẩy em ấy làm gì!?” anh ấy hét lớn, nước mắt chảy ròng, giọng khàn đi.

Linh hồn tôi nhẹ nhàng di chuyển, cảm nhận được vui mừng.

Thì ra có người vì tôi mà khóc.

Nhưng vì sao không phải là mẹ?

Mẹ không có khóc, bà ấy cắn môi chảy máu, hai tay nắm chặt nổi gân xanh, đi từng bước tới chỗ tôi.

Giống như một người máy bị hỏng.

“Mau chạy tới bệnh viện, người nhà đi nhanh lên” bác sĩ bên cạnh tôi hô to.

Xe cứu thương phải chạy.

Mẹ đi thêm hai bước, lảo đảo suýt nữa ngã.

Cuối cùng bà ấy đi tới chỗ tôi, có thể thấy được bộ dáng của tôi.

Tôi bắt đầu ảo giác.

Tôi còn sống không?

Đôi mắt tôi có mở to không?

Là tôi nhìn mẹ hay là linh hồn của tôi đang nhìn mẹ?

08.

Mẹ bị nhân viên cứu hộ đẩy lên xe cứu thương.

Bà ấy cứng đờ người ngồi bên cạnh tôi, cứng đờ nhìn tôi.

Bà ấy cắn chặt môi, máu chảy không ngừng, cánh tay của bà ấy c**ng cứng, giống như muốn gãy.

Nhưng mà bà ấy không có khóc.

Vì sao không khóc?

Tất cả bắt đầu mơ hồ, tôi thất vọng thở một hơi.

Xem ra, tôi sẽ không bao giờ thấy được nước mắt của mẹ.

“Lý Tư Tư, con biết mẹ vì con mà trả giá bao nhiêu không..... vì sao con muốn chọc giận mẹ...” Đột nhiên giọng nói mẹ tôi vang lên, vừa mệt mỏi vừa nghẹn ngào.

Tôi không thể nhìn bất cứ thứ gì, cái chet đang từ từ cắn nuốt tôi, đại não cũng bắt đầu chet đi.

Nhưng mà lời mẹ nói vẫn làm trái tim tôi đau đớn, cực kì đau.

Rất rất rất đau.

Cảm giác đau đớn này làm tôi hét lên, sau đó tôi run rẩy không kiềm chế được.

Bác sĩ bận rộn, giám sát sự sống của tôi, cố gắng cứu lấy mạng sống của tôi,

Xe cứu thương chạy như điên trên đường.

Chỉ có mẹ tôi nói nhỏ: “Lý Tư Tư, con chưa lần nào làm mẹ thất vọng sao? Lý Tư Tư, vì sao con muốn lên tầng thượng?....”

Mệt mỏi quá, hít thở không nổi nữa, mệt quá.

Vì sao chet rồi mà vẫn mệt?

Mẹ, mẹ khóc vì con một lần đi, để con thoải mái mà chet đi.

09.

Đau nhức, mệt mỏi, hôn mê, ngủ say....

Tôi đang lơ lửng trước cửa tử thần, cuộn tròn người trong bóng tối, vừa lạnh vừa đau.

Không biết qua bao lâu, có một tia sáng chiếu vào không gian tối tăm này, tôi mở bừng mắt.

Không đúng, không phải mở mắt mà là linh hồn tôi bay lơ lửng trong không gian phòng bệnh.

Tôi cứ bay như vậy, nhìn mình nằm trên giường bệnh.

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào mặt tôi, đại não tôi được gắn vào những máy móc kì lạ.

Mà cạnh cửa sổ, mẹ tôi khom lưng đứng nhìn bầu trời, nhìn bà ấy giống như một bức tượng điêu khắc.

Là bà ấy kéo bức màn để ánh mặt trời chiếu vào, để “tôi” bừng tỉnh.

Cửa phòng bệnh mở ra, một vị bác sĩ trịnh trọng bước vào.

Mẹ tôi xoay người, tôi bất ngờ nhìn thấy gương mặt ốm yếu, mái tóc hoa râm, phảng phất bà ấy già thêm ba mươi tuổi.

“Cô Trương, con gái của cô đã hôn mê ba tháng rồi, căn cứ vào phán đoán của bệnh viên thì con gái cô đã chet não, sợ là không thể tỉnh nữa” bác sĩ thở dài.

Mẹ tôi không có phản ứng gì.

Giống như bà ấy đã biết từ trước, cho nên chỉ lắc nhẹ đầu.

Bác sĩ nhìn mẹ rồi lại nhìn tôi, xoay người rời đi.

Mẹ tôi đứng im trong giây lát, sau đó bà ấy che lại ngực, dùng sức đấm mạnh vào, cắn chặt răng mà đấm mạnh, giống như đau đớn tới cực hạn.

Đấm đủ rồi, bà ấy ngồi xuống mép giường như một bức tượng điêu khắc, chỉ là đôi mắt đỏ như máu đó cứ nhìn chằm chằm tôi.

“Tư Tư... con không cần phải mệt mỏi nữa...” giọng nói của mẹ vừa yếu ớt vừa khàn, như đang mê mang.

Đúng vậy, tôi không mệt nữa.

Nhưng mà vẫn chưa đúng ý nguyện của tôi.

Tôi muốn mẹ tôi khóc.

Vì tôi, bà ấy chỉ cần khóc một lần.

“Không biết con có nghe được giọng nói của mẹ hay không, chuyện con trở thành người thực vật, mẹ chưa từng hi vọng như thế, hành động của mẹ đã hủy hoại hy vọng của chính mình” Mẹ tự giễu mà che mặt, bà ấy cong lưng như muốn dán sát vào người vào đùi.

Tôi bay tới trước mặt bà ấy, ngồi xổm xuống xem mặt bà ấy.

Mẹ, mẹ có khóc không?

10.

Mẹ không có khóc.

Bà ấy ngồi thẳng dậy, hít sâu một hơi sau đó gọi điện thoại.

“Cút về đây đi, con gái anh đã thành người thực vật, chúng ta nói chuyện tiền sinh hoạt sau này đi, chi phí nuôi nấng một đồng cũng không thể thiếu”. Mẹ gọi cho ba tôi.

Người đã ly hôn với bà ấy được mười năm.

Tôi không có ấn tượng gì với ba, chỉ nhớ ông ấy rất cao, rất hung dữ, thường xuyên cãi nhau với mẹ.

Bà ấy thật sự kiên cường, chỉ chớp mắt đã thay đổi cảm xúc để đòi tiền ba tôi.

Nửa ngày trôi qua, ba tôi tới.

Ông ấy mặc tây trang mang giày da, cầm một túi công văn, vẻ mặt nghiêm túc nhăn mày.

“Tư Tư chưa tỉnh lại?” ba nhìn qua tôi, không có biểu tình dư thừa nào.

“Đúng, sau này anh đưa thêm tiền cho tôi, một mình tôi không thể nuôi nổi một người thực vật” giọng nói mẹ lạnh lẽo lại ảm đạm.

Ba nhìn chằm chằm mẹ, châm chọc: “Trương Lỵ, cô quá tuyệt vời, con gái cô đã thành như vậy, đầu tiên cô muốn là đòi tiền, tốt xấu gì thì cô cũng phải khóc đi chứ?”

“Vậy vì sao anh không khóc? Ồ đúng rồi, anh ở bên ngoài nuôi dưỡng ba, bốn đứa con riêng thì đương nhiên sẽ không khóc vì Lý Tư Tư rồi” mẹ lại châm chọc ba.

Sắc mặt ba tôi khó coi, ông ấy mắng mẹ: “Cô vẫn như cũ, mẹ nó vẫn là một người đàn bà điên, một chút dáng vẻ của phụ nữ cũng không có!”

“Biết vì sao ông đây muốn tìm người phụ nữ khác không? Bởi vì cô không giống phụ nữ chút nào! Chỗ nào cũng hiếu thắng, ông đây muốn cho cô làm một bà chủ thoải mái, dễ sống, cô không chịu cũng không vui, mẹ nó, cô cho rằng mình rất giỏi hả?”

Ba tôi giống như còn tồn giữ lại những oán hận của năm đó, bây giờ ông ấy đem tất cả ra nói.

Vẻ mặt mẹ tôi châm chọc: “Tiếp tục nói đi, tôi nhàm chán như thế đó”

“Ừ được, tôi cũng muốn mắng cô từ lâu rồi”

Ba tôi mặt lạnh: “Vậy nói tới Lý Tư Tư đi, mâu thuẫn lớn nhất của chúng ta là do Lý Tư Tư! Tôi hỏi cô, năm đó nó mới tám tuổi, cô muốn làm gì mà một hai đòi tôi giữ một trăm vạn cho nó, vì cái gì mà bắt tôi phải sang tên toàn bộ tài sản cho nó, cô bị khùng hả, não tàn hả?”

“Rất đơn giản, anh ở bên ngoài có người khác, anh có con riêng với người ta, đương nhiên tôi muốn tranh thủ một chút lợi ích cho Tư Tư, chừa một con đường sống cho nó không thể để nó lưu lạc ngoài đường nếu như tôi có chuyện được” Giọng điệu mẹ tôi châm biến.

Ba tôi đá ghế nhỏ, chỉ vào giường bệnh la lớn: “Nó muốn có lợi ích gì? Nó chỉ là con gái, trưởng thành rồi chỉ cần gả chồng là được!”

“Cô cũng như vậy mà kết hôn với tôi đấy, nhà mẹ đẻ cô có cho được đồng nào không? Sao cô không nhớ?”

Ba càng nói càng tức, biểu tình càng hung dữ: “Cô không sinh được con trai còn muốn tôi coi Lý Tư Tư là con trai, cô muốn Lý gia tuyệt hậu hả?”

“Anh quên rồi hả, trên đường cao tốc, anh cãi nhau với người khác dẫn tới tai nạn, tôi mới không thể sinh nữa” mẹ tôi không châm biếm nữa chỉ nhìn chằm chằm ông ấy.

Ba tôi né ánh mắt của mẹ, giọng nhỏ lại: “Được, tôi không muốn gây chuyện với cô nữa, tư tưởng của cô có vấn đề”

“Cô không thể sinh nữa, tôi cũng không ghét bỏ chỉ là Lý gia yêu cầu tôi có con trai nên tôi tìm người khác sinh thay là chuyện bình thường, tôi cũng không có đòi ly hôn với cô, chính cô là người muốn ly hôn còn mang Lý Tư Tư đi”

11.

Tôi nghe hiểu,

Ba mẹ ly hôn là vì tôi,

Mẹ không thể sinh con nữa, bà ấy nuôi tôi như một đứa con trai vì tôi tranh giành lợi ích, nhưng mà ba tôi không coi tôi là con trai, cho nên ông ấy tìm người khác sinh thay.

Mẹ ly hôn với ông ấy, mang tôi đi theo.

Tôi nhấp miệng nhìn vào ba mẹ ruột của mình.

Mẹ không có tranh cãi nữa, mẹ nói sau này mỗi tháng ba chu cấp cho mẹ thêm ba ngàn khối.

“Cô ăn uống thật nhiều nha, một tháng tôi phải đưa cô tám ngàn tệ?” ba tôi mỉa mai: “Lúc ly hôn, tốt xấu gì thì tôi cũng đã chia cho cô một căn hộ với hơn một trăm vạn, đâu rồi?”

Mẹ im lặng không nói.

Ba tôi phủi tay: “Tôi không thêm tiền, đừng tưởng tôi không biết cô là người đẩy Lý Tư Tư xuống lầu, tin tức của cô đầy trên mạng rồi, thật ghê tởm”

Thân thể mẹ tôi run rẩy, giống như bị rút cạn sức sống, cả người uể oải.

Chờ ba tôi đi rồi, mẹ tôi run rẩy lấy điện thoại.

Tôi bay qua xem thấy bà ấy nhấn vào một đường link tin tức.

Tin tức viết thật sự kĩ càng, chi tiết, trên đó còn có ảnh chụp của mẹ tôi tuy rằng được làm mờ nhưng người quen chỉ cần nhìn qua là biết.

Mẹ chỉ nhìn sơ qua rồi tắt đi.

Có lẽ bà ấy đã xem rất nhiều lần.

Tin tức của tôi và bà ấy.

Không khí trong phòng áp lực, mẹ ngồi im rất lâu.

Bóng dáng bà ấy rất cô đơn, thoạt nhìn bà ấy sẽ khóc.

Tôi bay tới chính diện bà ấy, phát hiện bà ấy không có khóc, chỉ là thất thần nhìn thân thể tôi.

Thân thể người thực vật kia.

Nhất định mẹ tôi đã mệt mỏi, đã sức đầu mẻ trán rồi, sau này sao có thể nuôi dưỡng một người thực vật?

Bà ấy nghèo như vật, nuôi tôi không nổi.

Lúc này, cửa phòng bệnh lại mở, có bốn người tới.

Tôi đều biết họ.

Là nhà mẹ đẻ của mẹ.

Bà ngoại chống gậy, ông ngoại đội mũ đen, cậu cả mặc tây trang, cậu ba cà lơ phất phơ.

Mẹ đứng lên, ánh mắt vô thần bây giờ có chút tiêu cự.

“Ba mẹ tới rồi...” mẹ tôi nói chuyện nhưng bị ngắt lời.

“Tư Tư sao rồi, thoạt nhìn con bé đã tốt hơn một chút” bà ngoại thò người tới nhìn tôi, vẻ mặt hiền từ.

Ông ngoại cũng nhìn tôi, lắc đầu nói: “Có lẽ không lạc quan lắm, đã lâu rồi con bé không tỉnh, haizzzz”

“Cháu của tôi thật sự bướng bỉnh mà sao lại nghĩ quẩn như vậy? Leo lên tầng thượng làm chi!” cậu cả thở dài.

Cậu ba không nhìn tôi, cậu ấy nói chuyện với mẹ tôi: “Tư Tư có thể xuất viện không? Chúng ta chở con bé về phòng thuê của chị ở, ở bệnh viện tốn tiền quá”

Mẹ ngẩn người, châm chước: “Chắc có thể xuất viện, tôi muốn đưa con bé về căn hộ Thành Đông, cậu mời hộ lý giúp tôi đi, tôi mệt mỏi quá”

Lời này vừa nói ra, trong phòng yên tĩnh quỷ dị.

Yên tĩnh tới mức làm cho người khác bất an lo sợ.

Cậu ba chậc một tiếng, đôi tay đút túi quần nhìn cửa sổ.

Cậu cả không nói gì, giả vờ nhìn máy móc trên người tôi.

Ông ngoại nhận điện thoại.

Bà ngoại nhìn trái nhìn phải, thở dài:

“Lỵ Lỵ, em trai con đã hơn ba mươi tuổi sắp kết hôn rồi, căn phòng Thành Đông kia của con không thể để một người thực vật vào ở, nhường lại cho em trai con ở đi.

“Còn hộ lý thì hiện tại không tiện lắm đâu, con tìm chồng con đi, đòi tiền hắn, đây là nghĩa vụ của hắn”

Bà ngoại sắp xếp rất thỏa đáng.

Mẹ tôi ngồi xuống, cúi đầu, không cử động một lúc lâu.

Ông ngoại nhận điện thoại xong rồi, mở miệng nói: “Đi đi, Tuấn Tuấn đã trở lại.

“Đúng rồi, tôi phải đi tiếp con trai về” cậu cả vừa cười vừa đi ra.

Bốn người họ sắp đi khỏi.

Đột nhiên mẹ tôi ngẩng đầu, cười đến đau lòng: “Xem ra tôi cũng nên nhảy lầu chet đi cho rồi, bất quá thì trước khi chet, tôi sẽ thu hồi lại căn hộ, số tiền một trăm vạn cho các người mượn cũng phải lấy lại”