Hôn Nhân Chớp Nhoáng Với Chàng Quân Nhân

Chương 2: Đồ lót nhiều màu thật xấu hổ

Anh thực sự rất ưa nhìn, vì đã được huấn luyện trong quân đội quanh năm, nước da khỏe mạnh và có làn da rám nắng, khuôn mặt chính trực, chiều cao thực sự là 1m88, khi anh mới vào , Giang Ninh cảm thấy đầu anh có thể chạm đến được cửa.

Sau khi bước vào, anh ngồi ngay ngắn, nhìn vào Giang Ninh, như thể rất hài lòng, Giang Ninh là mẫu người mà nhiều phụ huynh thích, nàng là giáo viên tiểu học của một trường công lập, dạy lớp một, trẻ em lớp này thường nghịch ngợm nhất, tính cách dịu dàng ôn hòa của cô rất phù hợp.

Nghề giáo viên thực sự là lựa chọn con dâu hàng đầu trong suy nghĩ của nhiều bậc cha mẹ, hiền lành, chu đáo.

Giang Ninh mặc dù dịu dàng với trẻ con, nhưng cô vẫn có chút ngại giao tiếp với người khác, vào ngày xem mắt, cô không nói gì, chỉ chăm chăm uống nước, Tô Ngang dường như cũng không giỏi ăn nói, cả hai đều không nói với nhau quá mấy câu, về nhà qua người mai mối hỏi tâm ý đối phương

Giang Ninh nói được, Tô Ngang nói không sao.

Quyết định như vậy, đến ngày hôm sau hai người hẹn hò, cả hai đều không có kinh nghiệm nên đi xem phim, rồi ăn cơm, nhưng vẫn chưa nói vài câu.

Giang Ninh hỏi vài câu, trong quân đội có phải rất bận rộn không, thân là sĩ quan, nhất định phải ở trong đó cả ngày.

Tô Ngang nói thật, mấy tháng nữa mới có thể quay lại, anh phải nói rõ ràng với con gái nhà người ta, không nói rõ ràng thì chẳng phải là lừa đảo hôn nhân sao?

Cuối cùng, nói thêm cô có thể đến Học viện Quân sự để tìm anh, nếu kết hôn, họ có thể được cấp một ngôi nhà và phải báo cáo hôn nhân với cấp trên.

Quân hàm của hắn cũng không thấp, có thể phân chia một căn nhà tốt.

Ý là để Giang Ninh nhập ngũ, nếu cô không nhập ngũ, nếu có thời gian cô có thể đến đó ở

Giang Ninh cũng hỏi, anh sẽ giao thẻ ngân hàng khi kết hôn chứ?

Tô Ngang sửng sốt một chút, gật đầu đồng ý.

Giang Ninh khá vui khi nghe điều này

Nó phù hợp với cô, một người sợ xã hội, sau khi kết hôn, chồng cô không về nhà, vẫn phải giao tiền lương, còn có chuyện tốt như vậy?

Sau đó, Giang Ninh không nói gì.

Sau khi ăn xong, Tô Ngang cảm thấy chắc là đã kết thúc, dù sao thì sau khi kết hôn mỗi người một nơi rất khó để chấp nhận.

Nhưng Giang Ninh đồng ý hôn nhân này, nói rằng họ rất phù hợp.

Người nhà của cả hai đều cảm thấy rằng hai người họ còn trẻ nên chỉ cần lấy giấy chứng nhận là được.

Vì vậy, cả hai đã đi lấy giấy chứng nhận vào ngày thứ ba.

Giang Ninh mặc váy, Tô Ngang mặc quân phục, anh là quân nhân lên ảnh vẫn đẹp.

Sau khi nhận được cấp giấy chứng nhận, đám cưới được tổ chức vào ngày thứ năm.

Đám cưới này được tổ chức rất đơn giản, chỉ cần gia đình hai bên dùng bữa là đủ.

Cả hai đều không thích sôi động. Vậy nên họ quyết định tổ chức một đám cưới đơn giản.

Giang Ninh không thể chịu đựng được váy cưới rờm rà, nên đã mua một chiếc váy cưới đơn giản còn Tô Ngang mặc quân phục.

Vào ngày cưới, một tầng khách sạn đã được đặt trước, khách khứa không đông lắm.

Hôn lễ được tổ chức vào buổi trưa,

Sau hôn lễ, Tô Ngang giúp Giang Ninh thu dọn đồ đạc rời khỏi nhà.

Giang Ninh đi tới chỗ Tô Ngang, giúp cô xách vali vào phòng, đưa chìa khóa cho cô.

Chìa khóa mới được giao, cô đã là nữ chủ nhân trong nhà.

Giang Ninh nghĩ đêm nay là đêm tân hôn, cô vẫn còn có chút không quen nên hỏi anh: "Anh tắm trước hay em tắm trước?"

Tô Ngang để cô đi trước, "Đi đi, anh giúp em thu dọn quần áo."

Giang Ninh nghĩ anh đang từ chối, vậy nên đồng ý để anh thu dọn đồ đạc cho cô.

Cả ngày hôm nay cô mệt mỏi nên vào trong tắm trước, tắm rửa xong cô mặc đồ ngủ chuẩn bị ra ngoài, vừa nghĩ đến qυầи ɭóŧ của mình liền hoảng sợ, không biết Tô Ngang đã động vào chưa.

Ra ngoài xem, Tô Ngang đang cầm qυầи ɭóŧ đung đưa xem xét, bởi vì nó không phải cùng màu sắc.

Tô Ngang còn tưởng rằng mình nhìn nhầm, trong tay còn cầm qυầи ɭóŧ của cô, nghiêm túc hỏi: "Không phải là một bộ sao?"

Giang Ninh xấu hổ, sao lúc đó không nghĩ mua cả bộ, bây giờ hay rồi, cô chọn đồ lót màu sắc khác nhau của các hãng khác nhau chứ đừng nói là mua cả bộ.

Đồ lót nhiều màu, thật xấu hổ.

Cô nhanh chóng cầm lấy, tự mình cất đi: "Ăn mặc thoải mái là đủ rồi, phụ nữ bình thường không mặc nguyên bộ."