Em Nghĩ Em Đang Theo Đuổi Anh

Chương 11: Ký ức thời thơ ấu

Chiến lược theo đuổi số 011:

Nửa đêm, Khuất Mộ Huyên bị nóng đến tỉnh dậy, dù rằng gió bên bờ biển thổi lên nhưng cabin gỗ của bọn cậu quá xa lại còn cũng chẳng có điều hoà, đã vậy, hai người còn phải chen chúc trên một chiếc giường gỗ bé tí nữa. Những giọt mồ hôi trên trán cậu thi nhau chảy xuống.

Cậu dựa vào ánh trăng rọi mà nhìn Ngân Thương Uẩn gần trong gang tấc, không khỏi mỉm cười, lộ ra hai cái má lúm nhỏ.

Ngân Thương Uẩn hình như ngủ rất ngon. Khuất Mộ Huyên nhẹ nhàng trở mình, chống khuỷu tay lên giường, ngẩng đầu nhìn Ngân Thương Uẩn, không khỏi cảm thán bộ dáng khi ngủ của anh cậu thật hoàn hảo.

Giống như Người đẹp ngủ trong rừng trong truyện cổ tích vậy...

Khuất Mộ Huyên không khỏi sờ sờ cằm, tự hỏi nếu hôn một cái không biết hắn có tỉnh lại không.

Ánh trăng rọi qua khung cửa sổ, hắt lên mặt Ngân Thương Uẩn, phác hoạ từng đường nét xinh đẹp trên gương mặt hắn.

Tựa như một vị hoàng tử bước ra từ thần thoại Hy Lạp, Khuất Mộ Huyên không khỏi cảm thấy hạnh phúc khi nghĩ đến chuyện này, cậu nhớ lại một chuyện thú vị khi bé.

Ngân Thương Uẩn phải xuất ngoại khi hắn mới sáu tuổi, nên cậu đã rất buồn. Thấy cậu không vui, cha mẹ liền đưa cậu đến Ngân gia, lúc đó chú Ngân và dì Liễu đang nói đến việc đặt tên tiếng Anh cho Ngân Thương Uẩn. Khác với những biệt danh trong lớp mẫu giáo, cái tên này sẽ theo Ngân Thương Uẩn cả đời, nên lần này, khi chọn tên, chú và dì đã phải tra mấy quyển từ điển dày cộm vì muốn tìm ra cái tên hay nhất cho con trai mình.

Nhưng ý kiến của hai người lại không giống nhau, Ngân Thương Uẩn cảm thấy tên con trai nhất định phải thật độc đáo, trong khi Liễu Mạn Tinh lại muốn đặt tên cho cậu theo một vị hoàng tử Hy Lạp.

Nhưng dù là ai thì những cái tên đó cũng rất phức tạp.

Lúc đó hai người bọn cậu đang chơi trong nhà, tiểu Thương Uẩn khi ấy rất không vui.

Tuy không thể hiện rõ nhưng bé Mộ Huyên lại để ý tới: "Anh sao vậy?"

"Anh không thích những cái tên đó."

"Tại sao cơ?" Bé Mộ Huyên nghiêng đầu cười, "Anh siêu đẹp trai luôn, nên sau này em sẽ gọi anh là Promtheus nha."

"Nghe hơi lạ." Tiểu Thương Uẩn mỉm cười, hắn không thích những cái tên líu lưỡi trong thần thoại Hy Lạp đó.

"Vậy thì..." Bé Mộ Huyên vỗ vỗ bàn tay có tí xíu của mình, "Anh có thể tự nghĩ cho mình một cái nha."

"Tự nghĩ?" Tiểu Thương Uẩn chớp chớp mắt.

Khi chú và dì Ngân đã chọn được tên xong, tiểu Thương Uẩn đi ra khỏi phòng và nói lớn: "Con muốn lấy tên con là Alex."

Phụ huynh Ngân gia bốn mắt nhìn nhau, tỏ ra bất mãn, nhưng chuyện này vẫn chưa xong.

"Là tiểu Huyên đặt cho con."

Bé Mộ Huyên: "..." Cậu chỉ nói là tên này nghe hay hơn thôi mà!

Ngay khi biết cậu là người đặt cho hắn, Liễu Mạn Tinh cười nói: "Mộ Huyên thật là thông minh, chọn tên cũng rất hay."

Bé Mộ Huyên: "..." Dì Liễu à, dì thật sự thiếu chính kiến nha.

Tiểu Thương Uẩn còn gật đầu phụ hoạ: "Tiểu Huyên là thông minh nhất."

Thấy vợ đồng ý đương nhiên Ngân Minh Nghiễm sẽ không phản đối, tên tiếng anh của Ngân Thương Uẩn cứ thế mà thành.

Nhớ đến chuyện khi bé, Khuất Mộ Huyên không khỏi bật cười, thực ra sau khi lớn lên, cậu nghĩ lại chuyện này rồi đi tra từ điển, cái tên Alex cũng bắt nguồn từ tiếng Hy Lạp, có nghĩa rất hợp với anh cậu luôn--

Người bảo vệ.

(Alex trong Alexander đó.)

Anh cậu đã bảo vệ cậu từ bé, mặc dù bọn cậu không ở cùng nhau trong một thời gian dài, nhưng chuyện đó không ảnh hưởng đến việc Ngân Thương Uẩn quan tâm cậu. Khuất Mộ Huyên còn nhớ từng có một cuộc họp phụ huynh năm cấp ba, cha cậu vướng công tác bên trường còn mẹ cậu thì phải tham dự sự kiện. Vốn cậu cho rằng đến hay không cũng quan trọng, mặc dù cậu đã đứng nhất lớp trong đợt kiểm tra, nên sẽ có một buổi nói chuyện giữa phụ huynh và giáo viên nhưng cha mẹ cậu đều bận rồi nên quên đi.

Nhưng không ngờ, Ngân Thương Uẩn, người đã tốt nghiệp đại học đột nhiên xuất hiện: "Chú và dì không thể đến nên anh đến dự thay họ cho em."

Không biết từ đâu mà Ngân Thương Uẩn biết được tin này, hắn đã ngồi nghe cũng như khen cậu đến năm phút đồng hồ.

Thông minh, chăm chỉ và lễ phép, là con ngoan trò giỏi, đạt điểm cao trong bài kiểm tra.

Khuất Mộ Huyên xấu hổ đến mức muốn đào cái lỗ chui xuống. Nhưng dù ngượng ngùng nhưng trong lòng cậu không khỏi cảm thấy ngọt ngào, người cậu thích lại khen cậu...

Nhớ lại chuyện cũ, Khuất Mộ Huyên không khỏi thở dài, đã bốn năm rồi mà mối quan hệ của bọn cậu vẫn dậm chân tại chỗ.

"Có muốn tâm sự với anh không? Ai làm em không vui?"

Khuất Mộ Huyên đột nhiên ngẩng đầu lên, phát hiện đôi mắt hẹp dài kia đã mở ra từ lúc nào, màu sắc đồng tử bị bóng tối làm mờ nhạt, nhưng Khuất Mộ Huyên biết đó là một đôi mắt màu xám đen.

"Anh..."

"Sao vậy?" Ngân Thương Uẩn xoa đầu cậu, "Ngủ không được?"

"Em chỉ cảm thấy anh..." Khuất Mộ Huyên phi tới, né cánh tay hắn ra, vì động tác của cậu mà chiếc giường gỗ phát ra tiếng "cọt kẹt", "Thật là đẹp!"

Đẹp?

Ngân Thương Uẩn nhướng mày, đánh một cái vào mông cậu.

"Anh, không được đánh em bừa bãi nha." Khuất Mộ Huyên cười khúc khích, "Cái mông này là một trong mười cái mông top đầu do netizen bình chọn đó."

Ánh mắt Ngân Thương Uẩn dần trở nên nguy hiểm: "Hửm? Có cái bảng xếp hạng như này sao?"

"Em không biết ai khởi xướng, nhưng em đã lướt một chút——" Khuất Mộ Huyên chưa nói xong chợt trừng to hai mắt, hắn hắn, hắn, anh cậu sờ mông cậu?!

"Nếu đã nói vậy..." Ngân Thương Uẩn nhếch khoé môi, "Không sờ không phải rất phí sao?"

Khuất · tự tìm đường chết · Mộ Huyên: "..."

"Anh, anh học hư rồi!" Khuất Mộ Huyên nhíu mày, "Phí sờ rất đắt đó!"

"Anh là thương nhân, thương nhân không làm ăn lỗ vốn đâu." Ngân Thương Uẩn tiếp tục sờ mông cậu, "Tiểu mỹ nhân ngư đáng giá."

Khuất · tự chui đầu vào rọ · Mộ Huyên: "..."

Căn nhà gỗ đơn sơ này cách âm không tốt nên tiếng bọn cậu giỡn đã đánh thức nhân viên đã lờ mờ ngủ cách đó không xa.

"Ngủ đi." Sau khi trợ lí xác nhận bên ngoài không có chuyện gì, kéo chăn lên cho Trương Địch, "Ngày mai sẽ rất mệt đấy."

(!!!)

Trương Địch lẩm bẩm nói gì đấy, không biết trong mơ thấy cái gì mà xoay người về phía trợ lí, nhưng vẫn không đành lòng bỏ bộ râu qua một bên, giống như làm vậy sẽ khiến anh ta cảm thấy an toàn vậy.

Trợ lý: "..." tức chết tui, thật muốn vứt bộ râu quỷ quái này đi.

***

Ngày hôm sau, mọi người vừa tỉnh dậy đã nghe thấy tiếng của những chiếc thuyền đánh cá ra khơi.

"Chào buổi sáng, anh" Khuất Mộ Huyên ngồi dậy, chào Ngân Thương Uẩn đang ngồi trên ghế làm việc.

Cậu nghĩ rằng anh cậu là một người tham công tiếc việc cũng như cầu toàn. Nếu không anh ấy đã không nhảy lớp rồi, rõ ràng là bọn họ bằng tuổi nhau, nhưng anh cậu đã tiếp quản công ty từ lâu rồi.

Sau khi đã vệ sinh cá nhân sạch sẽ, Khuất Mộ Huyên sảng khoái đắp mặt nạ, sau đó lấy ra một chiếc mặt nạ khác, cười cười đến gần Ngân Thương Uẩn: "Anh, cùng đắp nào."

Ngân Thương Uẩn lặng lẽ quay đầu đi chỗ khác.

Khuất Mộ Huyên bất đắc dĩ nói: "Dì Liễu kêu em đắp đó."

Ngân Thương Uẩn liếc nhìn cậu, Khuất Mộ Huyên chớp mắt, tự hỏi liệu cậu có nhìn nhầm không mà lại thấy được sự bất bình trong ánh mắt của hắn, "Em nghe anh hay cô ấy?"

"Đương nhiên là anh rồi." Khuất Mộ Huyên buột miệng thốt, sau đó hơi khó chịu nhìn chiếc mặt nạ trong tay, "Nhưng mà lãng phí không tốt."

"Đừng lãng phí." Ngân Thương Uẩn vỗ vỗ mông cậu, "Thứ quý giá này chẳng phải cũng nên chăm sóc cẩn thận sao?"

Khuất Mộ Huyên: "..."

Cứu! Anh cậu bị tráo với tên lưu manh nào rồi! Có ai thấy anh cậu không?!

Một lúc sau, Ngân Thương Uẩn cùng Khuất Mộ Huyên mặt mũi đỏ bừng ra khỏi cabin và đi tập trung với mọi người trên đảo.

"Mộ Huyên, nãy cậu cũng đắp mặt nạ hả?" Giản Như Vân cười cười chỉ vào cổ cậu, trên đó vẫn còn lưu một ít dưỡng chất.

Khuất Mộ Huyên muốn bốc hơi tại chỗ, núp sau lưng Ngân Thương Uẩn như chim cút nhỏ không nói một lời.

Giản Như Vân chớp mắt, gì vậy?

Cái gì? Bạn thắc mắc chiếc mặt nạ thứ hai nãy đã đi đâu ư?

Khuất Mộ Huyên: Đương nhiên là thùng rác! Cậu sẽ không làm cái trò biếи ŧɦái như đắp mặt nạ cho mông đâu!!!

...

"Các cậu nhận thẻ nhiệm vụ chưa?" Người chủ trì hắng giọng một cái, "Hôm nay chúng ta cần phải ra khơi, hãy đem theo đồ bơi cùng nhu yếu phẩm, phong khi có bão, chúng ta có thể sẽ phải qua đêm bên ngoài đấy."

Qua đêm?

Mọi người đồng loạt ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong xanh không một gợn mây, thời tiết này sẽ có bão ư?

Nếu tổ chương trình đã nói vậy, mọi người đóng gói tượng trưng một chút. Sau khi thu dọn đồ đạc, bọn họ lên thuyền trong tiếng cười nói vui vẻ, thuyền của bọn họ dần rời xa bãi biển thoải mái này.

Tiếng cười trên thuyền ngày càng nhỏ, từng cơn sóng và đàn hải âu bọn họ nhìn từ ngạc nhiên ban đầu đến nhàm chán như bây giờ.

"Khi nào chúng ta mới tới đây đạo diễn?"

"Sớm thôi?" Trương Địch nghiêng đầu nhìn trợ lý.

Trợ lý đẩy kính: "Nếu không có cá mập thì mười phút nữa chúng ta đến nơi."

Mọi người: "..." Thật đáng sợ, chúng tui cảm thấy không vui nha?!

Rất nhanh mọi người đều nhìn thấy một hòn đảo nhỏ, Khuất Mộ Huyên cảm thấy khó hiểu: "Đạo diễn Trương, chúng ta chẳng phải đi dạo sao? Sao lại đến một hòn đảo khác rồi?"

Đạo diễn Trương, chú có thể đừng hố người được không?

"Mấy cậu có muốn uống nước dừa không? Nhiệm vụ của các cậu là ra đảo hái bảy trái dừa."

Mọi người: "..." Đạo diễn, ông chắc chứ? Cây dừa nó cao như cậy?

Nhưng nếu tổ chương trình đã giao như vậy, bọn họ cũng đang cầm thể nhiệm vụ, dù cảm thấy vô lý cũng phải thực hiện.

Dưới cái nắng như thiêu đốt, bọn họ đáp lên đảo.

Nhưng sẽ chẳng ai biết rằng năm ngày sắp tới họ sẽ phải trải qua trên hoang đảo này.

Đây mới chính là điểm đến thực sự cho kỳ ghi hình đầu tiên.

————

Tác giả có lời muốn nói: Kịch bản sinh tồn trên hoang đảo bắt đầu ——

Cuộc thi test IQ của Tiểu Ngân sắp bắt đầu rồi——

Cũng muốn sờ sờ mung to của hoàng tử tiên cá nhỏ——

...

Editor: em cũng muốn (⁠ ⁠ꈍ⁠ᴗ⁠ꈍ⁠)

Ủa, đạo diễn với trợ lý là sao đây ngài Trương ới /⁠ᐠ⁠。⁠ꞈ⁠。⁠ᐟ⁠