Bác Sĩ Đại Nhân Thao Ta

Chương 6

Thời điểm buổi tối Cố Mạn dày vò không chịu được, trong đầu đều là Tần Trình mà đến thì phải làm sao bây giờ, anh có thể hay không...... đi vào.

Không đợi cô suy nghĩ nhiều, Tần Trình đã tới, anh tan làm rất sớm, vẫn mặc âu phục như cũ, lần này tới, mang theo một đôi dép lê nam, tự mình thay.

Nhìn đến phòng khách trên bàn trà cô còn đang ăn đồ ăn bên ngoài, nhíu mày

"Về sau đừng ăn loại đồ ăn không có dinh dưỡng, nếu còn như vậy, có muốn răng nanh tiêu sưng không?"

Tần Trình vừa nói, vừa cởϊ áσ khoác tây trang, xắn tay áo lên.

Trái tim Cố Mạn lập tức nâng lên, anh muốn làm gì?

Nhưng Tần Trình cái gì cũng không làm, thậm chí vòng qua cô, đi tới bên cạnh bàn trà, bắt đầu khom lưng dọn bàn trà rối tinh rối mù của cô, còn ném đồ ăn bên ngoài cô ăn thừa vào thùng rác, lau sạch bàn trà, thuận tay đem đồ trên đó bày ra.

Còn giúp cô lau......

Anh... không cần phải tốt như vậy, nếu không cô thật sự muốn anh trở thành bạn trai của mình.

Tần Trình làm xong tất cả, còn thuận tay rửa bình hồng trà bưng đến phòng khách, ngồi vào trên sô pha, chân dài duỗi ra, nhìn có vẻ phòng khách nhỏ hơn...

Tần Trình vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh: "Lại đây."

Giống như đang gọi mèo con chó nhỏ.

Nhưng Cố Mạn vẫn không có tiền đồ đi qua ngồi xuống.

Tần Trình cúi người, rót một chén hồng trà: "Mấy năm nay em đều sống như vậy?"

"Như vậy thì sao? "

Cố Mạn phản bác, cô không cảm thấy như vậy có gì không tốt.

"Vĩnh viễn cũng không biết chăm sóc bản thân. "Tần Trình thở dài, đưa hồng trà cho cô.

Cố Mạn nhận lấy hồng trà, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, cô nhìn sườn mặt Tần Trình, bừng tỉnh, giọng điệu kia của anh, động tác này, cực kỳ giống ba cô.

Quản đông quản tây, còn phải giáo huấn chính mình.

Tình yêu Cố Mạn dành cho anh trong nháy mắt giảm đi một nửa, bởi vì, cô rất không thích ba cô.

Kế tiếp, Tần Trình thật giống như cou nơi này thành nhà của hắn, uống trà xem TV, cũng không có đối với cô làm gì khác, chỉ để cho cô ngồi ở bên cạnh.

Sau một lúc lâu, Cố Mạn đều ngồi buồn ngủ, Tần Trình đứng dậy, tắt đèn phòng khách, dùng điều khiển từ xa tìm được một bộ phim tình yêu

"Chúng ta xem phim đi."

"Hả? Ừ. "

Cố Mạn nhắm mắt lại, đầu óc hoàn toàn bất động, biết ngay anh muốn xem phim.

Tần Trình ngồi trở lại, đưa tay ôm cô vào lòng, giống như một đôi tình nhân nhỏ, lẳng lặng xem phim tình yêu chiếu trên TV.

"Em biết không, những năm gần đây, anh ảo tưởng giờ khắc bao nhiêu lần."

Tần Trình chờ cô trả lời, lại chỉ nghe được hô hấp vững vàng của cô.

Hắn nghiêng mắt, phát hiện nha đầu ngốc này không biết từ lúc nào tựa vào trên vai mình ngủ thϊếp đi.

Tần Trình vừa tức giận vừa muốn cười, hắn ở chỗ này cố gắng tăng tình cảm, cô lại như thế không tâm không phế ngủ?

Hơn nữa là cùng một người đàn ông quen biết không quá hai ngày ở chung một phòng.

Tần Trình dường như đã quên ý đồ của hắn đối với Cố Mạn, là không có ý tốt, là muốn chiếm hữu.

Tần Trình nghiêng mắt nhìn Cố Mạn đang ngủ say, giống như một con nai con buông phòng bị, không hề cảm thấy cô đã bị thợ săn đỉnh cấp bắt, tuyệt đối không thể chạy trốn.

Tần Trình cúi đầu, hôn lên đôi môi mềm mại của cô, môi của cô thật sự rất mềm, hôn lần đầu tiên anh đã biết.

Bất quá là sợ hãi dọa đến cô, chỉ hôn nhẹ mà thôi.

Nhưng hiện tại, hắn làm nụ hôn này sâu thêm, đẩy ra hàm răng của cô, đầu lưỡi cường ngạnh xâm nhập khoang miệng, cướp đoạt không khí vốn thuộc về cô.

" Ưm"

Cố Mạn bị nghẹn tỉnh, cô cảm giác mình không cách nào hô hấp, mở mắt đã thấy được một khuôn mặt lớn của Tần Trình ở trước mặt mình.