Cố Mạn lấy một chai coca trong tủ lạnh, đặt lên sườn mặt đau đớn khó chịu của mình.
Khi cô về nhà, còn đang mừng thầm kỹ thuật Tần Trình tốt, nhổ răng cho cô không đau, sau đó mới phát hiện là do thuốc tê chưa hết...
Khi thuốc tê qua đi, cô mới biết cái gì gọi là chết đi sống lại.
"Đau quá!"
Tuy rằng cô biết răng khôn của cô mọc xấu, nhưng không nghĩ tới xấu như vậy, chỗ cô nhổ răng khôn có một cái lỗ lớn!
Không ngừng chảy máu ra bên ngoài. Ô ô ô, có phải cô sắp chết hay không.
Tần Trình chết tiệt, có phải anh công báo tư thù hay không!
Cố Mạn đau đớn nằm trên sô pha, tuyệt vọng nhìn trần nhà.
Lúc Tần Trình chạy về đã thấy bộ dáng này của cô.
Anh lấy thuốc giảm đau trong túi áo khoác ra, đi rót một ly nước khoáng: "Uống đi, có thể khá hơn một chút."
Cố Mạn đã đau đến mặt đều là nước mắt, cô hít hít mũi, nhìn Tần Trình, nghẹn ngào mở miệng
"Tần Trình, có phải anh cố ý nhổ răng cho em tàn nhẫn như vậy không?"
Tần Trình: "..."
Dù thế nào hắn cũng có y đức, huống hồ cô là nhổ răng khôn, hắn đã rất dụng tâm, nếu không khả năng có phải nằm viện.
Tần Trình không nói nhảm với cô, anh trực tiếp kéo cô dậy, bỏ thuốc giảm đau vào tay cô. Cố Mạn lúc này thậm chí còn không mở miệng được, anh thật thô lỗ! Cố Mạn càng cảm thấy khó chịu hơn.
"Tần Trình, em biết sáng nay anh không vui, nhưng anh không vui thì liên quan gì đến em? Làm sao anh có thể tàn nhẫn như vậy, dùng sức nhiều như thế khi nhổ răng khôn của em! Bây giờ em đau quá."
Cô bật khóc. Tần Trình nhìn cô, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, chiếc mũi đỏ bừng, đáng yêu khó tả. Cơn giận trong lòng anh lập tức biến mất.
Anh tức giận đến mức cô không biết tại sao, vậy chẳng phải anh tức giận vô ích sao? “Uống thuốc giảm đau, anh sẽ nói cho em biết vì sao anh tức giận.”
“Anh tức giận hay không không quan trọng, em cũng không muốn biết.”
Tần Trình hơi nheo mắt, hạ thấp giọng: “Ăn nhanh đi.”
Cố Mạn rụt rè, lập tức nhét thuốc giảm đau vào miệng, uống một ngụm nước khoáng, nuốt máu trong miệng.
Sắc mặt Tần Trình cũng dịu đi không ít, ngồi xuống bên cạnh cô: “Em từng có bạn trai chưa?”
Cố Mạn cau mày nhìn hắn: “Câu hỏi của anh…”
“Trả lời anh.”
“Không.”
“Vậy tại sao sáng nay bác gái anh gặp ở trước cửa lại nói anh giỏi hơn người đàn ông trước đó?"
Dù nghe cô rất vui khi ở bên anh nhưng anh lại không vui khi nghe tin cô nhắc đến bạn trai.
Cố Mạn suy nghĩ một chút, đột nhiên ý thức được: "Vì chuyện này mà anh không vui sao?"
Tần Trình xấu hổ ho khan: "Anh hỏi em, đừng chuyển chủ đề khác? Người mà bác ấy nói là ai? "
"Bác ấy nói đến có lẽ là bạn cùng lớp đại học của em, Thịnh Khai Nhiên. "
"Hai người rất thân"
"Đoạn thời gian trước chúng tôi ngẫu nhiên liên lạc mới phát hiện ở cùng một thành phố, hơn nữa cách nhau không xa, anh ấy hẹn em ăn một bữa cơm. Sau đó thỉnh thoảng cùng nhau ra ngoài ăn tối. Mỗi lần anh ấy đưa em về nhà, bác hàng xóm nhìn thấy, lầm tưởng anh ấy là bạn trai của em..."
Cố Mạn bị đau răng, khép miệng lại và dán chai coca lên mặt mình
“Dùng cái này không có tác dụng, dùng cái này đi.”
Tần Trình lại lấy miếng dán hạ sốt trong túi ra, xé ra dán lên má cô
“Cái này có thể dùng để chườm đá liên tục.”
Cố Mạn tò mò nhìn túi áo khoác của anh, làm sao anh lại bỏ nhiều đồ như vậy vào túi trong bộ vest?
Tần Trình bị bộ dáng của cô chọc cười: “Không còn đau nữa à?”