Tôi Nghi Ngờ Anh Thích Tôi

Chương 1

Quán ăn lụp xụp ồn ào, mùi dầu mỡ xen lẫn trong không khí.

Xuyên qua lối đi nhỏ hẹp giữa hai dãy bàn, Thư Bạch tìm được một cái bàn trống trong góc, vừa đặt túi xuống, đột nhiên nhớ đến điều gì đó, cô rút ra khăn giấy lau đi lớp dầu bóng loáng trên mặt bàn ghế.

Đây là một quán mì đậm mùi khói bếp bình dân, mỗi một góc bàn tróc sơn đều cho thấy tuổi đời xưa cũ, nhưng nhờ giá cả phải chăng nên vẫn hút được nhiều khách quen, đặc biệt rất được các sinh viên yêu thích.

Giữa những sinh viên giản dị, Thư Bạch hoàn toàn nổi bật, mặt xinh da trắng, chân dài cổ thon, lớp trang điểm tinh tế cùng bộ đồ đặt may cao cấp rõ ràng không cùng một tầng lớp với vết dầu mỡ ở đây.

Từ lúc cô bước vào, ánh mánh người xung quanh dừng trên người cô chưa từng ngớt.

Thậm chí còn người còn đoán xem bộ đồ cô đang mặc là hàng hiệu thật hay chỉ là hàng giả.

Thì bởi có ai lại mặc váy Chanel tới đây húp… miến chua cay?

Bản thân Thư Bạch cũng không nghĩ tới.

Ăn có bát miến chua cay lại bị nhiều người nhòm ngó tới vậy.

Càng khiến cô không nghĩ tới là, cô mới bị đá.

Thân là thiên kim nhà họ Thư, số đào hoa chưa từng dứt, Thư Bạch trước giờ đều là phía nói chia tay, lý do chia tay mấy năm qua chưa từng thiếu, từ “chia tay đi, chúng ta không hợp” lúc ban đầu thành “chia tay đi, em mệt rồi”, rồi tới “chia tay đi, chó nhà em bệnh rồi”, lý do càng lúc càng hời hợt, cô cũng ngày càng “nhìn thấu hồng trần”.

Mới mấy ngày trước, cậu chàng cún con 2x hotboy trường nói chia tay với cô trên wechat, còn đăng trạng thái tấm hình bàn tay bắn tim: [anh muốn đi xem rừng cây và biển lớn].

Thư Bạch còn tưởng cậu ta ở bên cô áp lực quá, muốn ra ngoài du lịch, nào ngờ hôm qua người ta đăng tấm hình ăn cơm với bạn gái: “Món Nhật 1099 tệ cũng không bì được miến chua cay của ông bác trước hẻm”.

Mà lúc trước, Thư Bạch thấy cậu ta vừa học vừa làm cực khổ nên từng dẫn cậu đi ăn món Nhật giá 1099 tệ.

Lúc ăn thì cún con khen cô tốt bụng, chia tay rồi thì trở mặt.

Lần đầu tiên bị đá, Thư Bạch không thoải mái, nhất quyết phải đến đây thử xem miến chua cay ngon hơn buffet nhật giá 1099 tệ rốt cuộc có vị ra sao.

Ăn đũa đầu tiên, cô bật khóc.

Cay quá má!

-

Thư Bạch chưa kịp lấy khăn giấy lau miệng, đã có 2 cô gái đến hỏi cô có tiện ngồi chung bàn không.

Thư Bạch gật đầu

Những người đến đây ăn đều có đôi có cặp, Thư Bạch có một mình nhìn cô đơn thấy rõ, không ai nói chuyện cùng, thỉnh thoảng cô vểnh tai nghe cuộc trò chuyện của hai cô sinh viên bên cạnh.

Nghe được một lúc, Thư Bạch đoán rằng bọn họ chung đại học A với cún con.

Một cô nhiều chuyện nói: “Uầy, bà biết em trai năm nhất mới vào tên là Cố Lâm không? Siêu đẹp trai, vị trí hotboy trường năm nay nhất định là của em ấy.”

Cô gái kia nhún vai: “Lần trước tôi có gặp ẻm, đẹp thì đẹp thật, nhưng tiếc là ẻm nɠɵạı ŧìиɧ, mà người mà ẻm nɠɵạı ŧìиɧ còn không đẹp bằng chị gái viên chức lúc trước.”

“Ừ, bạn gái mới của ẻm nhìn thường thường, vừa quê vừa dơ, còn giành bạn trai người khác.”

“Không biết em trai nghĩ gì, chị gái viên chức xinh đẹp có tiền, còn có chiếc Maserati, lần trước tôi có thấy, chiếc màu đỏ, nhìn sang lắm.”

Nghe đến đây, Thu Bạch len lén cầm chiếc chìa khóa Maserati vừa nãy tiện tay quăng lên bàn giấu vào trong tay.

Hai cô gái không chú ý động tác nhỏ của cô, tiếp tục hăng hái tám chuyện.

“Nhưng mà tôi nghe nói, chị gái viên chức cũng chơi dữ lắm, mấy anh chàng đẹp trai trong trường mình không một ai thoát được móng vuốt của chị ta.”

“Thiệt hả, vậy lần này bị cắm sừng cũng coi như đáng.”

Cuối cùng, Thư Bạch không nghe tiếp được nữa.

Cô đặt đũa xuống bàn, quay đầu nói với bọn họ: “Ngại quá, hai người nói chuyện nhỏ tiếng chút được không?”

Hai cô gái ngơ ra.

Thư Bạch nói tiếp: “Chị gái viên chức bị cắm sừng mà 2 người nói…là tôi.”

“…”

Im lặng trong giây lát, một trong hai cô gái rặn một nụ cười lúng túng lịch sự: “Ngại quá, tụi em không cố ý nói xấu chị, chị đừng để ý nhé.”

Cô gái còn lại thấy mắt Thư Bạch đỏ hoe, tưởng rằng cô bị lời của bọn họ tổn thương, vội an ủi: “Chị không sao chứ, tụi em thật sự không có ý xúc phạm chị đâu.”

Thư Bạch không phải người nhỏ nhen, mím môi nói nhỏ: “Không sao.”

Cô gái lại an ủi: “Chị nghĩ thoáng lên, bị một gã cặn bã đá không phải chuyện gì xấu, lần trước trên báo đăng tin có cô hotgirl mạng hết thời bị bạn trai lừa mất 500 ngàn, cô ta còn thảm hơn chị nhiều.”

Thư Bạch trầm mặc 3 giây, nói: “... Người bị gạt 500 ngàn tệ cũng là tôi.”

Hai cô gái: “...”

-

Rời khỏi tiệm mỳ, Thư Bạch cảm thấy cục tức trong lòng vẫn chưa xả ra được.

Cô có thể xem xét đi dâng hương bái phật gì gì đó, có phải gần đây gặp phải họa lớn không, dẫn đến vận xui cứ lượn lờ trên đầu, mấy tháng gần đây cứ ám lấy không buông.

Đang lúc buồn rầu, Thư Bạch bỗng nhận được cuốc điện thoại.

Là bạn thuở nhỏ Tiểu Quan gọi tới, hỏi cô đang ở đâu.

Thư Bạch không kìm được, đem chuyện vừa nãy bị người ta nói là “chị gái viên chức bị cắm sừng” cùng “hotgirl mạng hết thời bị gạt 500 ngàn tệ” kể hết ra.

Thư Bạch ấm ức nói lý: “Không phải mới 3 năm không đóng phim thôi mà? Sao tớ lại thành hotgirl mạng hết thời rồi?”

Quan Nhất Bắc ở đầu dây bên kia kiên nhẫn: “Rồi rồi rồi, tớ hiểu, vậy thì cho hỏi, Thư đại tiểu thư cậu đang ở đâu?”

Thư Bạch: “Lần trước bị gạt 500 ngàn là chuyện ngoài ý muốn, hắn ta nói mẹ hắn bị ung thư, sao mà tớ có thể không giúp được, cuối cùng lại bị lừa đảo. Thằng lừa đảo khốn nạn, khi đó còn hại tớ lên hot search 3 ngày liền, ngồi tù 2 năm cũng vừa lắm.”

Quan Nhất Bắc: “Rốt cuộc cậu đang ở đâu?”

Thư Bạch: “Tức chết mất.”

Quan Nhất Bắc: “...”

Tạch, tắt màn hình, cậu dứt khoát cúp máy.

Là lỗi của cậu, sao lại đi nói chuyện logic với phụ nữ.

5 phút sau, Thư Bạch gọi lại, nói: “Tớ đang ở tiệm mỳ bên đường Triều Dương, có gì không?”

“Đường Triều Dương? Cũng khá gần, qua đây uống rượu không?”

“Không”

“Có trai đẹp.”

“Địa chỉ.”

Phun hết bực dọc trong lòng, kết thúc cuộc hội thoại ông nói gà bà nói vịt này, nhờ có bát miến chua cay cũng tính là khá ngon khi nãy, Thư Bạch tươi tỉnh hơn nhiều, cục tức bị cún con cắm sừng tiêu đi không ít.

Là bạn lâu năm kiêm anh em tốt mười mấy năm của Thư Bạch, để an ủi linh hồn bé nhỏ bị cặp sừng tổn thương, Quan Nhất Bắc thành khẩn mời cô tới chỗ cậu, còn thêm mắm dặm muối liệt kê các loại hình trai đẹp trong phòng vip cho cô nghe, cho dù là ông chú trầm ổn hay là cún con dễ thương, muốn kiểu nào có kiểu đó.

“Đúng rồi, còn có một tên đẹp mã mà cậu nhất định không nghĩ tới.” Quan Nhất Bắc gật gù, “Hôm trước cậu ta vừa mới về nước, lúc tớ ra sân bay đón, nhìn thấy phong cách với khí thế đó, suýt chút nữa là quỳ gối vái lạy.”

Thư Bạch: “Cậu không làm đa cấp uổng thật đấy.”

Quảng cáo như thật.

Cô cần cậu giới thiệu sao? Vận đào hoa bên người cô chưa khi nào dứt đấy nhé.

Từ tóc vàng mắt xanh đến oppa lãng mạn, lại đến cún con nội địa, mỹ nam trên dưới trái phải cô đều chiêm ngưỡng qua.

So với “thịnh yến mỹ nam” mà Quan Nhất Bắc nói, Thư Bạch có hứng thú với bầu không khí hơn, không gì có thể an ủi linh hồn lần đầu bị đá tốt hơn âm nhạc sôi động.

Chưa đầy 10 phút, xe của Thư Bạch ngừng tại bãi xe ngoài trời.

Thư Bạch đi qua cánh cửa thiên đường trụy lạc, nhìn trang phục hở rốn của mấy cô gái mình lướt qua, cô phát hiện bản thân ăn bận nghiêm túc quá, liền sửa lại cái áo khoác mỏng bên ngoài một chút, phần dây kéo hai bên được thắt lại như thắt nút dây thừng, áo hai dây màu trắng bên trong ôm lấy bờ ngực mềm mại, đôi chân dài bên dưới chiếc quần jeans ngắn cũn sải bước lướt đi, đuôi ngựa đung đưa theo nhịp chân, trên đường đi tới, thu hút không ít ánh nhìn của mọi người

Vừa thuần khiết vừa ma mị, khiến nam giới ngây ngất.

Khó khăn chen vào thang máy, tay trái Thư Bạch tháo đuôi ngựa buộc vội khi nãy, tay phải cầm điện thoại, “Tớ vào thang máy rồi.”

Vừa dứt lời, thang máy dừng lại, người phía trước có lẽ đứng không vững, lùi về sau một bước, tiếp đó, người phía sau cũng lùi theo, rồi tới người phía sau, cứ như hiệu ứng domino.

Thư Bạch như chiếc thuyền nhỏ lênh đênh giữa biển người, mắt thấy sắp bị ông chú 100kg phía trước đẩy ngã ra sau, sống lưng đột ngột xuất hiện một bàn tay rắn chắc đỡ lấy cô.

“Cám…” Dáng người Thư Bạch hơi thấp, cô không biết là ai đỡ mình, chỉ có thể nói một câu “cám ơn nhé” với không khí.

Ai cũng đang chen chúc, không ai để ý cô.

Thư Bạch bị kẹp ở giữa, trong tay chỉ có sợi dây thun buộc tóc, không có chỗ dựa, trong lúc chen qua chen lại, không biết sợi dây thun cũng rớt mất lúc nào.

-

Không nghĩ tới thang máy lại nhiều người tới vậy, cô buộc phải đi dặm lại phấn trước khi đi tới gian phòng riêng.

Có xui đến đâu cũng phải giữ trạng thái xinh đẹp, giữ tâm tình vui tươi.

Cô tin là ngày mai, không, bắt đầu từ tối nay, cô sẽ đổi vận, không thể trở thành “hotgirl mạng hết thời” trong miệng người khác nữa.

Mấy năm trước Thư Bạch không có gì làm bèn tiến vào giới giải trí, trong nhà có ít tài nguyên nên đóng được vài bộ phim chiếu mạng, bởi vì diễn xuất dở, bị dân mạng mắng tơi bời, bèn đổi kế hoạch sang đầu tư câu lạc bộ và công ty quản lý để ăn chia hoa hồng, rảnh rỗi thì đưa mắt qua lại, thả thính đôi lời với mấy tuyển thủ game, vận động viên, thịt tươi nổi tiếng dưới trướng câu lạc bộ, ngày tháng tự tại êm đềm.

Gặp qua nhiều trai đẹp, cô không mấy hứng thú với gã đẹp mã trong miệng Quan Nhất Bắc.

Với khuôn mặt xinh đẹp tinh tế, Thư Bạch đẩy cánh cửa gian phòng, nụ cười phơi phới mê hoặc, dáng vẻ năng động lại chừng mực thu hút sự chú ý của các anh chàng có mặt.

“Thư đại tiểu thư cuối cùng cũng tới rồi.”

Quan Nhất Bắc khởi xướng huýt gió.

Thư Bạch không ngờ đám bọn họ không ai dẫn theo bạn gái, đoán chừng không phải tụ tập bình thường, cũng không phải tiệc sinh nhật, cô kéo Quan Nhất Bắc tới hỏi mới biết, bữa tiệc hôm nay để chào mừng thiếu gia nhà họ Úc về nước.

Quan Nhất Bắc chỉ tay về người đàn ông phía sau, “Đó, cậu ta là nhân vật chính hôm nay.”

Nhìn theo hướng tay chỉ, Thư Bạch nhìn thấy bóng người ở nơi không xa lắm.

Người đàn ông dáng người cao lớn thẳng tắp, quần dài ôm lấy đôi chân thon dài, áo sơ mi trắng mở hai nút ở cổ, nơi hầu kết lộ ra ngoài chuyển động theo từng ngụm bia, động tác lơ đãng toát ra sự gợi cảm tùy hứng.

Do hạn chế góc nhìn, Thư Bạch không nhìn rõ mặt, nhưng đoán ra được đại khái, người này phong độ bất phàm.

“Sao tiệc mừng anh ta mà không có con gái?” Thư Bạch hiếu kỳ hỏi.

Quan Nhất Bắc: “Dẫn theo con gái phiền lắm, không cho uống rượu, không cho đánh bài, chuyện gì cũng quản, đã dặn trước rồi nên mấy anh em đều không dẫn bạn gái theo.”

Thư Bạch: “...Vậy cậu dẫn tớ theo làm gì?”

“...” Quan Nhất Bắc nín thinh, nghiêng đầu ngẫm nghĩ, hình như cậu không xem cô là con gái.

Lúc nắm đấm của Thư Bạch nóng lòng muốn đấm chết thằng bạn khốn nạn này, điện thoại đột nhiên đổ chuông.

Cửa hàng ô tô gọi đến.

Thư Bạch hạ nắm đấm xuống, dự định nghe điện thoại xong rồi tính tiếp.

Giám đốc cửa hàng ô tô dùng giọng điệu khách sáo kiên nhẫn giải thích cho Thư Bạch.

“— Cái gì!” Còn chưa nghe xong, Thư Bạch không kiềm được kinh ngạc nói, “Chiếc xe tôi mới đặt bị người khác cướp ngang?? Có lộn không vậy, tôi trả tiền đặt cọc rồi đấy!!”

Giám đốc: “Thật ngại quá, tiền cọc chúng tôi sẽ trả lại gấp đôi, người khách cướp xe của cô cũng nói sẽ đền bù cho cô 200 ngàn hiện kim.”

Thư Bạch: “Tôi từ chối.”

Giám đốc: “Vị khách đó có địa vị cao lắm, nói là cần mua gấp để làm quà sinh nhật cho người khác, chúng tôi không dám đắc tội, hy vọng cô Thư có thể châm chước…”

Thư Bạch: “Làm như tôi thiếu 200 ngàn tệ vậy, chú đưa số điện thoại cho tôi, tôi thương lượng với hắn.”

Giám đốc: “Đây là thông tin bảo mật của khách hàng.”

Thư Bạch: “Không đưa thì tôi khiếu nại chú lên cấp trên.”

Giám đốc kẹt trong thế khó xử, bên nào cũng không thể đắc tội, so với bảo mật khách hàng thì chuyện Thư Bạch khiếu nại còn đáng sợ hơn, chỉ đành đồng ý với cô.

Thư Bạch thật sự tức điên.

Dạo này toàn là vận xui xẻo gì thế này.

Bị cắm sừng thì thôi đi, đi ăn miến chua cay bị nói là hotgirl mạng hết thời cũng thôi đi, đến cả chiếc xe ưng ý mấy ngày trước cũng bị giành, người kia còn ngông cuồng muốn dùng 200 ngàn tệ mua chuộc cô.

Quan Nhất Bắc nhìn bộ dáng hung hăng của cô, tò mò hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Thư Bạch trề môi: “Chiếc xe đỏ nhám của tớ bị một gã khốn vô lại cướp đi mất.”

Quan Nhất Bắc: “Thằng khốn nào dám cướp xe cậu?”

Thư Bạch: “Thằng khốn nạn nhất trần đời.”

Nhận được số điện thoại giám đốc gửi tới, Thư Bạch không nghĩ ngợi gì, đặt điện thoại lên bàn.

Cô chuẩn bị cho mấy anh em ở đây chứng kiến cô sẽ cho tên khốn nạn kia chịu đả kích ngôn từ ra sao.

Nhập 11 con số xong, có anh em chầm chậm nói: “Số đuôi 77777, sao nhìn quen nhỉ.”

Thư Bạch ấn xuống nút gọi, tiếp sau đó, một tiếng nhạc chuông bỗng nhiên vang lên trong gian phòng.

Ánh mắt của mọi người chuyển động theo hướng nhạc chuông, sau cùng rơi lên người Úc Cảnh Quy ở phía sau.

Thư Bạch cũng nhìn theo giống như mọi người, lúc nãy không nhìn thấy mặt anh ta, lúc này mới nhìn rõ.

Khuôn mặt người đàn ông cương nghị sắc nét, ngũ quan không có gì để chê, gần như hoàn mỹ, chỉ là trong không gian vui chơi như thế này thì lại quá lạnh lùng, môi mỏng hơi nhếch lên, gương mặt không nhìn ra được đang vui hay giận.

Người này không chỉ có bề ngoài, mà từng cái nhấc tay nhấc chân cũng thấy từ tốn thanh lịch.

Nhận thấy ánh mắt của mọi người, Úc Cảnh Quy không chậm không vội mò tới chiếc điện thoại đang đổ chuông, để nó lên bàn.

Con số hiện lên trên điện thoại— chính là số của Thư Bạch

“Cô Thư.” Giọng nói Úc Cảnh Quy rõ ràng, bình thản trần thuật. “Ngại quá, tên khốn nhất đời cướp xe mà cô nói, là tôi.”