Từ khi Lâm Mục Thanh về nước, cô cảm thấy không quen, cô gái nhỏ tuổi dậy thì có tình cảm thầm kín với người khác phái, vừa muốn đi sâu thăm dò, vừa ngại ngùng xấu hổ không muốn cho người ta lại gần. Lâm Mục Thanh vô cùng ưu tú, mặc dù là anh em nhưng mười mấy năm không gặp, anh lại đột nhiên xuất hiện, cô thấy xấu hổ cũng là chuyện hết sức bình thường. Cô cũng đang cố gắng tiêu hóa cảm giác ngượng ngùng này, muốn dùng tâm trạng thoải mái nhất để tiếp nhận sự có mặt của người anh trai này.
Nhưng chuyện tối hôm qua đã hoàn toàn phá hỏng kế hoạch của cô, cô không thể không tạo dựng bức tường phòng thủ để bảo vệ bản thân mình. Có lẽ cả đời này cô cũng không thể đối mặt với anh. Lâm Ảnh Hàn thầm nghĩ.
Cô thật sự không muốn tiếp tục cuộc đối thoại gượng gạo này nữa, chuẩn bị đóng cửa thì phát hiện cánh cửa bị chân anh chặn lại, không thể nào đóng được.
“Anh sắp phải về nước Anh rồi, có lẽ mấy năm tới sẽ không quay lại.” Đôi mắt đen láy của anh nhìn cô chằm chằm, quan sát biểu cảm của cô.
“Nhưng anh hy vọng, trước khi anh về nước, đừng để bất cứ người đàn ông nào chạm vào người em.”
Trên xe taxi, Lâm Mục Thanh hồi tưởng lại chuyện năm năm trước, cho đến tận bây giờ, anh cũng không biết vì sao năm đó mình lại nói “Trước khi anh về nước, đừng để bất cứ người đàn ông nào chạm vào người em.”
Anh cũng đã quên mất trạng thái của Lâm Ảnh Hàn lúc anh rời đi.
Sau khi trở lại nước Anh không lâu, anh liền xin đến Đại học Bách khoa Pháp để nghiên cứu sâu hơn về các công trình toán học, lấy việc học để tạo áp lực cho mình nên Lâm Mục Thanh nhanh chóng quên mất đoạn ký ức này.
Dù sao đây cũng không phải là hồi ức tốt đẹp gì cho lắm.
Xe taxi lái ra khỏi sân bay, đường nội thành bị ùn tắc khá lâu nhưng đi về phía trước một chút lại chính là vùng ngoại thành hẻo lánh, nhà tang lễ luôn mở ở những vùng dân cư thưa thớt.
Anh xuống xe, hỏi bảo vệ ở chỗ đăng ký một cách kỹ càng tỉ mỉ rồi mới bước vào trong.
Từ xa anh đã nghe thấy tiếng kinh Phật vang lên từ đài radio mở 24/24 giờ, đài này chuyên mở để giúp vong hồn siêu thoát.
Hai bức di ảnh màu trắng đen treo ở chính giữa bức tường, gương mặt của ba anh vẫn không có gì thay đổi so với trong trí nhớ. Lâm Mục Thanh cúi đầu nhìn bức ảnh trên tường, hốc mắt cũng đỏ lên. Chuyện này, anh đã trải qua hơn ba lần rồi, lúc còn nhỏ là mẹ, sau khi trưởng thành sống nương tựa với bà ngoài, rồi đến ông ngoại. Bây giờ là lần thứ tư…
Lâm Mục Thanh xoay người nhìn người phụ nữ ngồi bên cạnh. Lâm Ảnh Hàn mặc trang phục màu đen, đầu hơi cúi xuống, tóc buộc cao sau đầu. Bộ quần áo này quá mức trưởng thành và nặng nề khiến anh khó có thể nhận ra cô ngay lập tức.
“Anh đã về rồi.” Anh ngồi xuống bên cạnh Lâm Ảnh Hàn, nhẹ giọng nói.
Lâm Ảnh Hàn ngẩn người, ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt sưng đỏ vì khóc quá nhiều, vì sưng nên nhìn mắt cô nhỏ một cách khó tin.
“Anh trai…” Cô nhẹ nhàng mấp máy môi, gọi Lâm Mục Thanh.
Người nhà họ Lâm không có nhiều, Lâm Viễn Hàng cũng không phải người gốc Thượng Hải. Lúc nhỏ ba mẹ mất sớm, năm 19 tuổi, ông một mình tới Thượng Hải kiếm sống, làm một vài công việc lao động chân tay. Bởi vì biết nuôi cá nên cơ duyên bắt đầu kinh doanh cá cảnh nhiệt đới. Sau khi kinh doanh có chút khởi sắc, ông gặp được mẹ đẻ của Lâm Mục Thanh là Trần Bình, nhưng sau khi ba mẹ của Trần Bình mất thì ông tiếp tục đi bước nữa với Trương Đồng. Lâm Mục Thanh cũng chỉ biết một vài người, ngoại trừ những người đó thì anh em bà con tới lui cũng chẳng có ai.