Em Gái Kiều Diễm Của Anh

Chương 10: Anh trai… Em có thể vào trong được không?

Những lời này làm thay đổi suy nghĩ của Lâm Mục Thanh về Trương Đồng. Anh vốn tưởng rằng bà là người không muốn cho mình về nước nhất, bây giờ xem ra là do anh nghĩ nhầm rồi?

“Dì Đồng, chuyện này con không thể bảo đảm, bởi vì con cũng có mong muốn và cuộc sống của riêng mình. Nếu đến ngày ba của con không trụ nổi, có lẽ con sẽ quay về tiếp nhận quản lý công ty.” Anh không đành lòng từ bỏ việc học ở nước Anh nên mới đưa ra quyết định ích kỷ như vậy.

Trương Đồng thấy thái độ kiên quyết của Lâm Mục Thanh thì biết mình vẫn chưa thuyết phục được anh, bà cũng không muốn tiếp tục lải nhải khiến bầu không khí rơi vào ngõ cụt. Vì vậy Trương Đồng khẽ gật đầu, dùng nụ cười để giảm bớt sự căng thẳng.

“Con có ước mơ mà mình muốn theo đuổi là chuyện tốt, nhà của chúng ta cũng mong con công thành danh toại trở về.” Bà dừng một chút, muốn kết thúc cuộc nói chuyện này tại đây nhưng lại nhớ ra cái gì đó: “Còn một chuyện nữa… Mục Thanh, dì Đồng có một việc muốn nhờ con giúp được không? Con bé Ảnh Hàn kia từ nhỏ đã không giỏi môn tự nhiên, chuyện này dì Đồng cũng phàn nàn rất nhiều. Tối hôm qua ba của con đã nói chuyện với dì, đúng lúc dịp này con nghỉ ngơi ở nhà, có thể giúp con bé nâng cao thành tích môn tự nhiên được không?”

Lâm Mục Thanh nghe xong thì gật đầu: “Được ạ, dì Đồng, con sẽ cố gắng giúp em ấy.”

Lâm Mục Thanh sửa soạn tài liệu suốt một buổi sáng, đến giữa trưa Trương Đồng gọi thì anh mới xuống lầu ăn cơm. Có lẽ là cuộc nói chuyện sáng nay khiến Trương Đồng hơi xấu hổ, bà chỉ nói đồ ăn ở công ty của Lâm Viễn Hàng không đủ chất dinh dưỡng nên muốn mang một chút đồ cho ông. Vì vậy chỉ còn lại một mình Lâm Mục Thanh ở nhà, Trương Đồng vội vàng rời đi.

Đương nhiên Lâm Mục Thanh cũng cảm thấy khá thoải mái, một mình thong thả dùng bữa. Nhân lúc trời nắng đẹp, anh ra mộ thăm Trần Bình.

Lâu ngày không gặp, anh còn tưởng mình sẽ có rất nhiều điều để nói, rất nhiều nỗi khổ kể không hết. Nhưng nhìn nụ cười của mẹ trên bia mộ, anh lại chẳng nói nên lời. Lâm Mục Thanh chỉ lẳng lặng ngồi ở bậc thang bia mộ, chờ đến khi ánh chiều tà chiếu lên người anh, anh mới chậm rãi đứng dậy. Sau khi nhìn bức ảnh của mẹ thật lâu, Lâm Mục Thanh mới xoay người rời đi.

Lúc Lâm Mục Thanh về đến nhà ngoài trời đã tối hẳn, ngoại trừ dì ra thì không có ai. Anh ăn qua loa vài miếng rồi trở về phòng tắm rửa.

Đến khi Lâm Ảnh Hàn tan học, bên ngoài đã tối đen như mực, Lâm Mục Thanh đang nằm trên giường thảo luận một vài chuyện với bạn cùng trường thì nghe thấy tiếng nói chuyện loáng thoáng dưới tầng. Anh không đứng dậy mà nằm lướt điện thoại.

Một lát sau, tiếng bước chân lên cầu thang vang lên, sau đó là tiếng đóng mở cửa của phòng bên cạnh.

Anh trở mình, tiếp tục lướt điện thoại. Tiếng đập cửa lại vang lên.

“Anh trai… Em có thể vào trong được không?” Giọng nói nhỏ nhẹ này là của Lâm Ảnh Hàn.

Lâm Mục Thanh xuống giường mở cửa, thấy Lâm Ảnh Hàn đã thay sang quần áo mặc ở nhà. Bây giờ đang thời điểm giao mùa, nóng lạnh không ai chịu nhường ai, lúc nóng khiến người ta chỉ muốn mặc áo thun, lúc mưa lạnh lại khiến người ta chỉ muốn bọc áo khoác dày kín người. Hôm nay thời tiết khá nóng nực, Lâm Mục Thanh đi viếng mộ xong thì trở về tắm rửa thay đồ, chỉ mặc một chiếc áo thun và quần cotton ở nhà. Còn Lâm Ảnh Hàn lại mặc một chiếc áo ngủ hơi dày, trên mũ áo còn có hai cái tai động vật nho nhỏ?

Ừm, đúng là động vật, có điều anh không biết đây là tai gấu hay tai chó. Bộ đồ này rất hợp với cô, mang lại cảm giác ngốc nghếch nhưng cũng không kém phần đáng yêu.