Anh ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ đứng bên cạnh, vị trí này rất tốt, cho dù cô có cúi đầu như thế nào thì anh cũng có thể nhìn thấy mặt cô.
Lâm Ảnh Hàn bị anh hỏi thì không biết nên trả lời ra sao, lại không dám nói mình học tiết toán giống như lạc vào cõi thần tiên. Cô chỉ có thể vừa khóc nức nở vừa nói: “Đề này vốn đã khó rồi, hơn nữa em thật sự không hiểu. Vì sao người ta chỉ cần mua đồ ăn nấu cơm, mua quần áo dạo phố là có thể thỏa mãn cuộc sống sinh hoạt, vậy mà còn bắt học mấy thứ khó hiểu như thế này chứ! Cái này không phù hợp với tinh thần “Học đi đôi với hành”!”
Nhìn xem, lại là lời y hệt lúc còn học tiểu học. Cô nói như thể đó là chân lý, mà càng nói càng lớn tiếng.
Lâm Mục Thanh không muốn cãi cọ với cô, chỉ đứng lên đi ra cửa, nhẹ nhàng chốt cửa lại.
“Em yên tâm, anh không đi. Có điều giọng em quá lớn, nếu bị mẹ ngồi ở dưới nghe thấy thì ai cũng không cứu nổi em.” Lâm Mục Thanh vừa đóng cửa vừa giải thích, sau đó còn ngồi về chỗ cũ.
“Em nói không phải không có chỗ đúng, nhưng mà việc quan trọng nhất bây giờ không phải là biện luận ý nghĩa tồn tại của toán học mà là làm thế nào để giải được đề này. Nếu anh đoán không nhầm thì bộ đề này đã thi mấy lần rồi, đúng không? Em nghĩ tiếp theo vẫn là 36 điểm? Hay là 23 điểm?”
Lâm Ảnh Hàn không còn gì để nói, cô cảm thấy hơi lúng túng.
Lâm Mục Thanh đưa bút cho cô: “Nếu đường thẳng l1: (m+3)x+4y+3-5=0 song song với đường thẳng l2: 2x+(m+5)y-8=0, thì giá trị của m sẽ bằng giá trị hệ số góc của l1, em có thể giải thích được không?”
Lâm Ảnh Hàn nhận lấy chiếc bút như vừa được nghe đọc sách trời. Cô lẩm nhẩm theo thần chú mà người đàn ông vừa đọc, chiếc bút loay hoay đặt lên tờ giấy nháp mà chỉ viết ra được hai chữ “Bài giải”, sau đó hai mắt cô đỏ lên.
Cô cong eo, toàn bộ khuỷu tay chống lên mặt bàn, không ngừng thở hổn hển. Hơi thở nhẹ nhàng phả lên mặt của Lâm Mục Thanh còn mang theo mùi kẹo cao su blueberry mà cô ăn lúc học tiết cuối.
Lâm Mục Thanh hơi nhíu mày, cầm lấy chiếc bút rồi nhanh chóng viết ra đáp án chính xác đưa cho Lâm Ảnh Hàn.
“Bây giờ đáp án đã ở ngay trước mặt em, em không cần giải nữa. Nhưng anh muốn em suy luận từ đáp án này để chứng minh góc này không tồn tại và nêu được lý do vì sao.”
Lâm Ảnh Hàn cầm bút, ngốc nghếch nhìn thứ gọi là đáp án, cô chỉ muốn bẻ gãy cây bút trong tay. Nhìn đôi mắt đen láy của người đàn ông, rõ ràng anh đẹp trai như vậy nhưng tại sao lại khiến người ta cảm thấy rất đáng ghét! Hoàn toàn không phải anh trai đưa cô đi chơi bốn năm trước!
Lâm Mục Thanh thích thú nhìn biểu cảm của Lâm Ảnh Hàn, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên tờ nháp tạo ra tiếng “Cạch cạch” như thúc giục cô nhanh chóng giải đề.
Lâm Ảnh Hàn không cử động, chỉ xoay cây bút quanh ngón tay. Cô thực sự không biết! Trời ơi!
Lâm Mục Thanh thấy cô đứng im, muốn cầm lấy chiếc bút nhưng Lâm Ảnh Hàn lại chết không buông tay. Đầu ngón tay của anh chạm vào mu bàn tay của cô, chỉ một khoảnh khắc lướt qua nhẹ nhàng cũng khiến da đầu của người ta tê dại.
“Không biết làm thật sao?” Anh hỏi.
Lâm Ảnh Hàn tuyệt vọng gật đầu.
“Nếu không biết… Vậy em hôn anh một cái, anh sẽ dạy em cách làm đơn giản nhất nhé?”