Giấu Ở Trong Tim

Chương 13: Là cô ấy?

Lúc trở lại phòng học thì đã sắp vào lớp, cũng may là không đến trễ, Lâm Thanh Hi bỏ thuốc trị cảm vào trong ngăn kéo, vừa rồi đi ngang qua cửa văn phòng của thầy Tô, cô nhìn thấy mấy giáo viên đều ở bên trong đó.

Thầy Tô đang ngồi ở chỗ của mình nhìn máy tính, đang rất nghiêm túc làm việc, Lâm Thanh Hi lặng lẽ bỏ thuốc vào túi áo, dừng lại ở cửa một hồi rồi lặng lẽ đi khỏi, da mặt cô mỏng, ngại đưa cho anh trước mặt mọi người… Vẫn nên nhân lúc không có ai ở đó đưa cho anh là tốt nhất.

Chờ đến khi kết thúc tiết thứ năm, thời gian ăn cơm trưa, văn phòng sẽ không có ai nữa, Lâm Thanh Hi ăn cơm xong liền nhanh chóng trở lại phòng học, kiểm kê lại bài tập một chút rồi ôm đến văn phòng.

Văn phòng không có một bóng người, các giáo viên đều đã đi ăn, tuần này đều là thầy Tô trực nhật, cho nên có lẽ rất nhanh anh sẽ trở về, nghĩ một hồi, Lâm Thanh Hi đặt bài tập lên trên bàn trước, sau đó đặt hai hộp thuốc trị cảm trong túi lên trên mặt bàn.

Nhìn thuốc trên bài tập, lại cảm thấy có chút cố tình, Lâm Thanh Hi suy nghĩ, lại đẩy bài tập sang bên cạnh, sau đó lấy thuốc đặt ở bên cạnh ly nước của anh.

Về tới phòng học, Lâm Thanh Hi trở lại chỗ ngồi, Khương Hiểu ở một bên nhìn tâm trạng của Lâm Thanh Hi không tệ thì hỏi: “Sao hả? Lại đi gặp nam thần Châu Châu của cậu nữa à?”

Lâm Thanh Hi đỏ mặt lên, giận dỗi trừng mắt nhìn cô ấy, cô cầm sách lên gõ nhẹ vào đầu cô ấy một cái: “Nói cái gì thế!”

“Còn nói không phải đi gặp thầy ấy, buổi sáng là ai cố ý đi mua thuốc? Tớ thấy cậu cũng không có bị cảm mà? Ôi trời, vậy là mua cho ai hả?” Khương Hiểu không nhịn được trêu ghẹo, lại tới gần Lâm Thanh Hi hỏi: “Có phải mua cho nam thần Châu Châu của chúng ta hay không hả? Hi Hi nhìn thấy nam thần của mình bị bệnh là lòng đau như cắt, vừa tan học đã không nhịn được mà chạy đi mua thuốc cho thầy ấy, Tô nam thần của chúng ta nhất định sẽ rất cảm động!”

“Suỵt… Cậu nói nhỏ thôi, đừng để bị người khác nghe thấy được!” Lâm Thanh Hi chột dạ nhìn xung quanh, cũng may chỉ có mấy người, cô vội vàng che miệng Khương Hiểu lại, không cho cô ấy trêu chọc mình nữa.

“Ưm… Tớ không nói nữa không nói nữa…”

Khi cơm nước đã gần như xong xuôi, trên hành lang còn có không ít học sinh đang nói chuyện phiếm, Tô Châu ăn trưa xong thì trở lại văn phòng, ngay khi cầm ly nước lên thì nhìn thấy có hai hộp thuốc trị cảm ở trên bàn, ánh mắt anh hơi lóe lên, anh cầm hộp thuốc lên nhìn nhìn, đúng với tình trạng bệnh của mình…

Buổi sáng hôm nay không có mấy đồng nghiệp ở văn phòng, anh cũng chỉ đến lớp dạy học, như vậy thì, là học sinh nào quan tâm anh như vậy, còn cố ý mua thuốc cho anh nữa?

Nhìn hộp thuốc còn chưa được bóc tem trong tay, mặt mày Tô Châu sáng ngời, trên mặt còn mang theo ý cười dịu dàng, anh còn chưa kịp đi mua thuốc, không ngờ tới lại có học sinh quan tâm đến anh, đặc biệt mua thuốc cho anh.

Rốt cuộc, là ai đây?

Bẻ hai viên thuốc ra, Tô Châu ngậm vào trong miệng, hớp một ngụm nước nóng nuốt xuống, cổ họng có vị đắng, nhưng Tô Châu lại không cảm thấy đắng, uống thuốc do học sinh cho, thật ra lại cảm thấy có chút vui mừng, xem ra anh làm một giáo viên chủ nhiệm cũng không tệ.

Tô Châu tăng nhiệt độ điều hòa lên, đi ra hành lang hít thở, bên ngoài mưa đã tạnh, trời mát hơn, ngửi thấy mùi cỏ cây tươi mát, Tô Châu vươn tay đặt tay lên lan can.

Tòa nhà giảng dạy đối diện, rất nhiều học sinh đều không có vào phòng học, mà là cùng các bạn học tán gẫu, đùa giỡn, thỉnh thoảng có mấy nam nữ sinh đang cãi nhau ầm ĩ.

Tô Châu cầm điện thoại kiểm tra tin nhắn, thỉnh thoảng có một vài học sinh đi ngang qua sau lưng anh.

Hai nữ sinh song song đi tới, trong đó có một nữ sinh sau khi nhìn thấy thầy Tô thì ngừng lại: “Thầy Tô.”

Phía sau truyền đến giọng nói ngọt ngào của cô gái, Tô Châu xoay người, nhìn thấy Ngụy Giai Hân đi cùng một nữ sinh khác đang mỉm cười nhìn mình.

“Ừm.” Tô Châu nhếch môi, gật đầu đáp lại.

Ý cười trong mắt Ngụy Giai Hân càng sâu, cô ấy vén nhẹ tóc của mình rồi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của Tô Châu, dừng vài giây rồi hỏi: “Bệnh cảm của thầy hình như rất nghiêm trọng, thầy phải nhớ uống thuốc nhé.”

Nghe thấy lời nói của cô gái, Tô Châu ngước mắt, thấy sự quan tâm không hề che giấu trong mắt cô ấy, lại nhớ tới hai hộp thuốc trị cảm được đặt ở trên bàn, đôi mắt thâm thúy trầm tĩnh hơi dao động, khóe miệng hơi giương lên: “Ừm, đã uống thuốc…” Nghĩ một hồi lại nói: “Cảm ơn em.”

Ngụy Giai Hân cười ngượng ngùng, nhìn ý cười dịu dàng trên mặt thầy Tô, lòng cô ấy càng thêm nhảy nhót: “Thầy đừng khách sáo, ngày thường thầy Tô quan tâm đến em như vậy, em quan tâm thầy là chuyện nên làm mà.”

Hai người lại hàn huyên mấy câu, khi chuông báo giờ nghỉ trưa vang lên, thầy Tô và Ngụy Giai Hân một trước một sau đi vào phòng học.

Lâm Thanh Hi lấy chăn đắp lên người, đang định chợp mắt thì thấy thầy Tô bước vào, chắn anh đã đến văn phòng rồi, không biết anh có đoán được đó là thuốc cô mua hay không...

Sau khi ở trong lớp học một lúc, Tô Châu trở lại văn phòng, anh đang bị cảm, vì vậy phải cố gắng không ở cùng một không gian với các học sinh để không lây nhiễm cho họ.

Buổi chiều còn có ba tiết học, vậy là đã bắt đầu kỳ nghỉ đầu tiên của học kỳ này, ngày lễ Quốc khánh, nửa tháng trước không được nghỉ, lần này kỳ nghỉ cuối cùng cũng đến.

Nghĩ đến cuối cùng cũng được nghỉ, lại có thể quang minh chính đại kết bạn WeChat với thầy Tô, Lâm Thanh Hi có chút kích động, nóng lòng muốn về nhà ngay sau kỳ nghỉ.

Đến cuối tiết học thứ hai, Lâm Thanh Hi đã đếm trước bài tập cần mang theo, hơn nữa còn đã thu dọn cặp sách, sau khi tan học, cô có thể trực tiếp quay về ký túc xá lấy hành lý rồi về nhà.

Tiết thứ ba là họp lớp, Tô Châu cầm một chồng tờ đơn đi vào, dùng ngón tay thon dài đếm đếm, lấy ra mấy bản đưa cho học sinh đầu tiên của mỗi hàng để họ chuyền ra sau. Vừa đưa tờ đơn, anh vừa nói: "Đây là phiếu đăng ký thông tin học sinh, các em ghi đầy đủ thông tin liên quan, ảnh chứng minh thư dán nền đỏ 1 inch, học sinh không có ảnh chứng minh thư thì có thể tuần sau lại giao."

Ngay sau đó, Tô Châu bắt đầu phát bài kiểm tra vật lý, bài tập vật lý, bài kiểm tra hai chương, cộng với tất cả các tài liệu trong chương này.

“A, nhiều thế.”

“Chỉ nghỉ có 7 ngày, nhưng có ít nhất là 6 ngày phải làm bài tập…” Nhóm học sinh lầm nhẩm lầm bầm oán than…