Giấu Ở Trong Tim

Chương 11: Nhào vào trong lòng ngực anh

Vào thời gian ăn cơm chiều, Lâm Thanh Hi đi vào phòng ngủ thay một đôi giày không thấm nước, sau đó trở lại phòng học, mưa ngoài cửa sổ cũng đã vơi đi.

Tiết tự học buổi tối là ngữ văn, sau hai tiết học ngữ văn, Khương Hiểu liền lôi kéo Lâm Thanh Hi đến sân thể dục chạy bộ, thường thì Khương Hiểu sẽ không đi tập thể dục, nhưng cô gái này lại vô tình thích một nam sinh ở lớp bên cạnh. nam sinh đó tối nào cũng sẽ đến sân thể dục chạy bộ.

Vì vậy, để có thể gặp được nam thần, Khương Hiểu cũng chuẩn bị bắt đầu chế độ chạy buổi tối, mặc dù Lâm Thanh Hi không quá thích chạy bộ, nhưng dưới sự ép buộc và dụ dỗ của Khương Hiểu, cô vẫn đi cùng cô ấy xuống lầu.

Sau khi trời mưa, không khí bên ngoài vô cùng trong lành, có mùi đất cỏ sảng khoái trong lòng, nước mưa từ kẽ lá thỉnh thoảng nhỏ xuống, dưới ánh đèn đường, nước tích tụ trên mặt đất lập lòe, Lâm Thanh Hi đi đến đường băng nhựa.

Lúc này trên sân có rất nhiều người chạy bộ, thỉnh thoảng lại có tiếng ồn ào, một số học sinh có thói quen chạy bộ, một số nhân cơ hội làm quen với học sinh lớp khác, thậm chí còn có… là vì để hẹn hò với người yêu của mình.

Trong những góc tối luôn có một hai cặp học sinh trong bộ đồng phục đang lén lút nói chuyện yêu đương.

Lâm Thanh Hi và Khương Hiểu đi bộ trên đường băng, nhìn dáng vẻ háo hức tìm kiếm bóng dáng nam thần của Khương Hiểu, Lâm Thanh Hi không thể nhịn cười, ngay cả khi có đèn đường thì vẫn tối đen như mực, dưới ánh đèn mờ ảo, thực sự khó khăn để tìm thấy một ai đó.

Lâm Thanh Hi nhàm chán nhìn đám đông xung quanh, về cơ bản họ đều mặc đồng phục học sinh ngắn tay màu xanh trắng, ăn mặc đồng nhất nên rất khó nhận dạng, tầm mắt cô đập vào một bóng người cao lớn, chàng trai mặc một bộ đồng phục học sinh bình thường, trông có vẻ lịch lãm và đẹp trai.

Đó là lớp trưởng của họ, Lý Quân Tiếu, người có thành tích xuất sắc, tính cách khiêm tốn và dễ gần, có thói quen sinh hoạt tốt, buổi tối cậu thường đến để chạy bộ và tập thể dục, cơ thể mảnh khảnh lại thẳng tắp.

Lý Quân Tiếu chạy về phía họ, sau đó hơi nghiêng người, chạy ngang qua người các cô, mặc dù biết nhau nhưng không tính là quá thân, bình thường cũng không có nhiều tiếp xúc.

Một lúc sau, chuông vào lớp vang lên, các học sinh đổ xô đến cầu thang, đám đông náo nhiệt, Lâm Thanh Hi và Khương Hiểu đến muộn, bị đám đông chặn lại ở phía sau, cho nên dứt khoát đi theo họ từ xa xa.

Tiết tiếp theo là tiết tự học vật lý, nghe đồn nói buổi tối thầy Tô có việc phải làm nên sẽ không đến, nếu thầy sẽ không đến thì chậm vài phút cũng không sao, dù sao cũng là tiết tự học.

Nghĩ nghĩ, Khương Hiểu lại đi vào WC ở lầu một, chậm hai ba phút, trên hành lang gần như đã không có người, Lâm Thanh Hi đứng chờ ở cửa WC, nhìn cầu thang trống trải không một bóng người, thúc giục cô ấy: "Hiểu Hiểu, nhanh lên, đừng để quá muộn, bị ghi tên thì không hay đâu."

“Haizz không có sao đâu, thầy Tô cũng sẽ không nói gì cậu, hơn nữa, thầy ấy cũng không đến.” Khương Hiểu chậm rì rì rửa tay, một chút cũng không vội vã.

“Đi thôi…” Lâm Thanh Hi cạn lời, xoay người lên lầu: “Nhanh lên, đi theo tớ.” Nói xong, Lâm Thanh Hi sải bước lên lầu, một bước lên hai bậc, còn thường thúc giục Khương Hiểu ở phía sau.

Lâm Thanh Hi vừa đi vừa cúi đầu, không nhìn con đường phía trước, đột nhiên, ở chỗ quẹo trên lầu hai, cô lao vào vòng tay của người đàn ông, hơi thở trong trẻo quen thuộc đọng lại nơi chóp mũi.

Trong lúc nhất thời, đầu óc Lâm Thanh Hi quay cuồng, nhất thời không định hình được, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn vùi trong lòng ngực người đàn ông, đôi mắt trong veo vô tội mở to mê mang, bởi vì kinh ngạc mà trừng to mắt.

Trong giây tiếp theo, Lâm Thanh Hi nhanh chóng lùi lại một bước, rời khỏi vòng tay của thầy Tô.

Chỉ thấy ánh mắt Tô Châu có chút kinh ngạc, nhưng anh cũng không có phản ứng gì, anh vừa mới từ lầu ba đi xuống, đang quẹo vào chỗ ngoặt thì cô đυ.ng phải anh, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, không khí nhất thời có chút xấu hổ.

Tô Châu nhìn nữ sinh trước mặt, lại nhìn màn hình điện thoại di động, vào lớp đã năm sáu phút rồi mà cô vẫn chưa vào lớp, anh khẽ nhíu mày, ngữ khí bình tĩnh trầm thấp, nhưng trong đó ẩn chứa một chút uy hϊếp vô hình: "Còn chưa vào lớp?"

Lâm Thanh Hi giật mình trong giây lát, tim cô đập như sấm, giống như cô đang ôm một con thỏ nhỏ trong ngực, nghe thấy câu hỏi của thầy Tô, cô lập tức đỏ mặt, nhưng đành bó tay bất lực, mình đến trễ lại đúng lúc bị anh bắt gặp.

"Thầy, thầy ơi... Em sai rồi, lần sau không dám nữa." Lâm Thanh Hi ngoan ngoãn cúi đầu nhận lỗi, không dám ngẩng đầu nhìn anh.

Tô Châu trầm mặc vài giây, tiếng hít thở nhẹ nhàng, nhìn lỗ tai đỏ bừng của cô gái, cũng không tiếp tục truy cứu nữa: "Lần sau nhớ chú ý, đi lên đi."

Mãi cho đến khi thầy Tô xuống lầu, Khương Hiểu mới ra khỏi nhà vệ sinh, vừa rồi nghe thấy giọng nói của thầy Tô khiến cô ấy sợ hãi đến mức vội vàng trốn vào nhà vệ sinh.

Lâm Thanh Hi nhìn Khương Hiểu đuổi kịp ở phía sau, hung hăng nhéo mặt cô ấy một cái: “Đi mau!”

Cũng may là thầy Tô không có phê bình cô, nếu không thì mình thật sự không còn chỗ dung thân trước mặt anh nữa…

Sau khi tự học buổi tối xong, Lâm Thanh Hi xuống lầu đi về hướng ký túc xá, khi đi ngang qua khu ký túc xá của giáo viên, cô nhìn ký túc xá của anh như mọi khi, đèn vẫn sáng, hẳn là anh đã về ký túc xá trước một bước.

Trở lại ký túc xá, Lâm Thanh Hi tranh thủ thời gian đi tắm, từ trong cặp túi tìm một bộ váy ngủ rồi đi vào phòng tắm.

Sau khi tắm rửa xong, cô leo lên giường, không kịp chờ đợi lấy điện thoại di động ra, Lâm Thanh Hi ngồi dậy, vươn tay đóng chặt cửa lại, sau đó nằm xuống giường bắt đầu thời gian thả lỏng của mình.

Đã học cả một ngày, mãi đến buổi tối nằm trên giường mới là khoảnh khắc thư giãn nhất đối với cô, Lâm Thanh Hi lại nhấp vào nhóm lớp và mở WeChat của thầy Tô, nhưng vòng bạn bè của anh vẫn không nhìn thấy gì cả.

Thật tiếc là cô chưa thể kết bạn với anh, bây giờ vẫn là giữa học kỳ 1. Do kỳ nghỉ nửa tháng vừa qua, nhà trường tổ chức các hoạt động và chiếm dụng thời gian nên gần như đã một tháng không được nghỉ.

Chờ đến khi được nghỉ, chuyện mình sẽ làm đầu tiên đó chính là kết bạn với thầy Tô, Lâm Thanh Hi nghĩ thầm.

Sau khi xem Weibo một lúc, Lâm Thanh Hi đặt điện thoại xuống, trong khoảng thời gian này, cô kiểm soát chặt chẽ thời gian, không thức khuya, đúng giờ đi ngủ, chỉ là mỗi ngày nhấp vào WeChat của thầy Tô đã trở thành một loại thói quen.

Máy điều hòa được bật ở mức 24 độ, nhiệt độ vừa phải, Lâm Thanh Hi trùm chăn kín đầu, nhưng đầu óc cô lại tỉnh táo lạ thường, không thấy buồn ngủ, nghĩ đến lúc nãy va vào lòng ngực của thầy Tô, trái tim cô bắt đầu tăng tốc.

Cảm thấy mặt mình có hơi nóng, tuy rằng bị anh bắt gặp mình đến trễ, nhưng tiếp xúc thân mật như vậy, bản thân còn có thể nhớ lại hơi thở trong lòng ngực của anh, gần như cảm nhận được da thịt ở ngực của anh một cách rõ ràng, chỉ cách một lớp vải mỏng mà thôi…