Sáng sớm.
Trên tầng hai của tòa nhà Trí Viễn, một cô gái mặc đồng phục học sinh đen trắng đang dựa trên hàng rào của ban công, áo khoác bên ngoài rộng rãi hơi mở ra, hai cánh tay đặt trên lan can kim loại, những ngón tay trắng nõn mảnh khảnh nhẹ nhàng gõ vào lan can.
Mái tóc dài của cô gái được buộc thành tóc đuôi ngựa, phần tóc mái trên trán được vén ra sau tai, kiểu tóc nữ sinh bình thường nhưng lại khó có thể che đi khuôn mặt duyên dáng động lòng người. Cô gái một tay chống cằm, ngũ quan mềm mại lạnh lùng, cô ngơ ngác nhìn cây tuyết tùng cách tòa nhà không xa, giống như đang suy tư chuyện gì đó.
Bây giờ là giờ ăn sáng, dưới lầu có vài học sinh đi tới đi lui trong nhà ăn, nhưng Lâm Thanh Hi lại không muốn ăn, cô chỉ một mình đến ban công để hít thở không khí.
Trong đám học sinh mặc đồng phục đen trắng, một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo sơ mi trắng kết hợp với quần tây đen lặng lẽ xuất hiện, thân hình cân đối nổi bật giữa đám đông.
Bóng dáng của người đàn ông lập tức hấp dẫn ánh mắt của cô gái, chỉ thấy một tia vui mừng thoáng qua trong đôi mắt trong veo dịu dàng kia, khóe miệng cô nở một nụ cười không thể che giấu.
Không biết bao nhiêu lần cô dựa trên ban công chờ đợi sự xuất hiện của anh, năm học vừa qua cô luôn tìm kiếm bóng dáng anh, đôi mắt ấy luôn hướng về phía anh, mặc dù anh chưa từng vì cô mà quay đầu lại, từ trước đến nay đều không chú ý đến cô.
Khi học lớp 10, Lâm Thanh Hi đã thích thầm anh, giáo viên chủ nhiệm lớp bên cạnh cô, giáo viên vật lý của lớp 10A3, lớp A3 là lớp đổi mới, nhưng điểm của cô không đủ để vào lớp đổi mới, vì vậy cô chỉ có thể trộm nhìn anh ở ban công bên cạnh.
Mới đầu, cô cho rằng mình chỉ là có chút hứng thú với anh mà thôi, nhưng không ngờ rằng, từng ngày qua đi, tình yêu thầm kín của cô kéo dài một năm, thậm chí đối với cô, người đàn ông này là chỗ dựa tinh thần của cô, là thanh xuân trong trẻo trong quãng đời học sinh cấp 3 buồn tẻ vô vị này của cô, khiến cô khao khát như thế, mỗi ngày đều chờ đợi có thể nhìn thấy anh.
Thứ tình cảm chua xót lại ngọt ngào này ngày nào cũng tưới tẩm trái tim cô, khiến viên hạt giống trầm lặng kia của cô không có cách nào không mọc rễ nảy mầm, lặng yên thức tỉnh.
Người đàn ông dưới lầu ưu nhã chậm rãi đi về phía tòa nhà dạy học, thỉnh thoảng có một số học sinh chào hỏi anh, người đàn ông hơi gật đầu, đáp lại học sinh đi ngang qua, khuôn mặt trong trẻo ôn hòa mang theo ý cười nhàn nhạt, mang lại cho người ta cảm giác như đang tắm mình trong gió xuân.
Người đàn ông một tay cầm túi máy tính bảng nhỏ, tay kia cầm hai cuốn sách giáo khoa, sau khi xem giờ trên đồng hồ, anh tăng tốc bước lên cầu thang của tòa nhà văn phòng.
Mãi cho đến khi bóng dáng của người đàn ông biến mất trong thang lầu, ánh mắt của cô gái mới dần dần thu lại, nụ cười trên khóe miệng còn chưa tản đi, đáy mắt còn lưu lại một ý cười nhàn nhạt, tượng trưng cho dấu vết lòng mang đầy tâm sự của thiếu nữ.
Lâm Thanh Hi lặng lẽ che giấu ý cười nơi đáy mắt của mình, lẳng lặng trở lại lớp học, ngồi trên ghế, mở cuốn sách vật lý bắt đầu chuẩn bị bài, nhìn vào một loạt các công thức và đề bài trong sách mà đau đầu không thôi.
Điểm môn vật lý của cô kém nhất trong mấy môn học, học lệch trầm trọng, những môn khác cô đều có thể đạt điểm cao, chỉ có môn này, vốn dĩ ban đầu hoàn toàn không có tâm trạng học vật lý, nhưng hôm nay lại phá lệ bắt đầu chuẩn bị bài.
Bởi vì, có thể là trời cao chiếu cố, người đàn ông mà cô yêu thầm, Tô Châu, năm nay sẽ làm giáo viên chủ nhiệm kiêm giáo viên vật lý lớp A4 của cô.
Sau này, cô không bao giờ phải giả vờ đi ngang qua lớp của anh chỉ vì để nhìn anh một cái nữa, sau này mỗi một ngày, cô đều có thể nhìn thấy anh.
Sau hai tiết học ngữ văn liên tiếp, tinh thần học sinh không được tốt, thời gian làm việc và nghỉ ngơi vào kỳ nghỉ còn chưa được điều chỉnh lại, Lâm Thanh Hi cũng mơ màng buồn ngủ, chuông tan học reo lên, cô không thể chờ đợi được nữa mà nằm xuống bàn ngủ.
Giữa các tiết học có mười phút, trong phòng hầu như không có tiếng động, đại đa số học sinh đều nhắm mắt dưỡng thần, chỉ có một ít học sinh đang nói chuyện phiếm với nhau.
Dần dần, tiếng nói chuyện dần nhỏ lại, có vài tiếng xì xào bàn tán như có như không.
Có tiếng lách cách, giống như có người tắt đèn trong phòng học, sau đó là tiếng đóng cửa khe khẽ, dần dần, tiếng trò chuyện rôm rả của các học sinh cũng dừng lại.
Có tiếng lật sách sột soạt, mấy học sinh che miệng lén lút ngáp, Lâm Thanh Hi nằm trên cánh tay dưỡng thần, một hàng sách trên bàn dường như là một bức tường, che kín mít cái đầu nhỏ của cô.
“Lâm Thanh Hi, này... dậy đi, thầy tới rồi...” Nam sinh ở một bên ho nhẹ một tiếng, dùng tay nhẹ nhàng vỗ bả vai của Lâm Thanh Hi.
“Ưʍ...” Lâm Thanh Hi ưm ư một tiếng, đầu óc có chút hoảng hốt, vài phút ngắn ngủi đã bắt đầu làm mộng đẹp, tiết học này là môn hóa, người dạy là thầy Trương trước đây đã dạy bọn họ, tính tình ôn hòa, ngủ quên trước tiết học thầy ấy cũng sẽ không để ý.
Lâm Thanh Hi xoa xoa cánh tay của mình, mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên, ánh mắt dần dần thanh tỉnh, thân hình mảnh khảnh màu trắng ở trên bục giảng kia trở nên rõ ràng.