Tình Yêu Không Biên Giới

Chương 7

10

Để đến gần Hà Dĩ Xuyên hơn.

Tôi cẩn thận sửa lại bài luận văn nhiều lần từ đầu đến cuối trước khi nộp nó.

Cũng tham khảo rất nhiều bài luận văn xuất sắc.

Sau khi nộp, tôi yên tâm chơi game cả đêm.

Ngày hôm sau, tại văn phòng của Hà Dĩ Xuyên.

Hà Dĩ Xuyên lật xem luận văn trong tay: “Luận văn của em lần này không tệ, có tiến bộ.”

Tôi mừng rỡ khôn xiết, vội vàng nịnh nọt: “Đều là nhờ có sự chỉ dẫn tận tình của thầy!”

“Nhưng mà…”

Lại định cua à?

Tim tôi lỡ một nhịp,

“Nhưng em sao chép cũng không ít đấy.”

Anh ấy ngước nhìn tôi, còn tôi thì cúi đầu áy náy.

"Em đã sao chép luận văn đại học của tôi."

What?

Không thể trùng hợp thế chứ?

Trời ơi, tôi thậm chí còn không để ý đến tác giả của những tài liệu trích dẫn là ai.

Làm gì có ai ngu như vậy, tôi muốn đội quần quá.

Hà Dĩ Xuyên đau khổ che mặt, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Quên đi quên đi, sinh viên mình tự chọn, sinh viên mình tự chọn.”

Tôi gấp đến mức đỏ cả mắt: “Giáo sư Hà, xin hãy cho em thêm một cơ hội cuối cùng đi, xin thầy đó.”

“Lần này em sẽ chủ động đi tìm đàn anh Lăng Thu hướng dẫn, thầy tin em đi.”

Lúc này, trong mắt tôi đều có lấp lánh hai chữ “Chân thành”.

“Không cần làm phiền Lăng Thu nữa, tôi sẽ đích thân hướng dẫn em.”

“Kỳ nghỉ đông sắp đến rồi, em theo tôi đến bệnh viện Giang Nhất, vừa học vừa thực hành.”

Tôi gật đầu lia lịa: “Chỉ cần thầy đừng bỏ rơi em, muốn gì em cũng làm."

Nghe xong, Hà Dĩ Xuyên lặng lẽ nói: "Chỉ cần em dùng sự tập trung khi chơi game vào việc học là được."

Tôi trả lời một cách yếu ớt: "Em chơi game cũng rất giỏi đó.”

Soái ca cạn lời.

11

Thật trùng hợp, Tiểu Mĩ, bạn thân nhất của tôi cũng là y tá tại bệnh viện Giang Nhất.

Tôi đến gặp cô ấy đúng lúc thấy cô ấy đang nói chuyện với một bệnh nhân.

“Phục vụ, nước muối của tôi sắp truyền hết rồi.”

Tiểu Mĩ mím môi, tức giận rút kim tiêm ra cho anh: “Dì à, gọi ai là phục vụ vậy?”

“Xin gọi tôi là quý cô.”

Tiểu Mĩ nở một nụ cười lịch sự nhưng không mất đi sự ngượng ngùng với bà dì đó.

Bà dì chết lặng.

Sau khi cô ấy hoàn thành công việc, tôi lặng lẽ đi đến bên cô ấy: "Xin chào quý cô xinh đẹp."

Tiểu Mĩ đầy ngạc nhiên: "Em yêu, sao cậu lại ở đây?"

Khi cô ấy biết tôi là thực tập sinh ở Giang Nhất, lúc đó, tiếng la hét của cô ấy gần như xuyên thủng mái nhà.

“Vậy không phải mỗi ngày chúng ta đều cùng ăn, cùng ngủ, cùng ngắm trai đẹp sao?”

“Chị gái à, em đến học với giáo sư, không phải để cùng chị ăn uống vui vẻ.”

Tiểu Mĩ khinh bỉ nhìn tôi: "Yo yo, còn giả vờ với tớ làm gì, cậu mà cũng đòi chăm chỉ học tập?"

Cô ấy đảo mắt, kéo tôi qua một bên, nhẹ giọng hỏi: "Nhưng mà, thầy của cậu là bác sĩ nào? Anh ta đẹp trai không?"

"Hà Dĩ Xuyên."

Tròng mắt của Tiểu Mĩ gần như bật ra: "Ahhh! Siêu cấp nam thần của bệnh viện chúng ta! Một người đẹp u sầu."

"U sầu? U sầu ở đâu?"

Khi anh ấy mắng tôi, anh ấy trông giống như một cậu bé vui vẻ và tỏa nắng, được chứ?

Cô ấy tiến lại gần thì thầm vào tai tôi: “Lúc anh ấy mới vào bệnh viện, anh ấy vừa kết thúc một nhiệm vụ cứu hộ quốc tế, tớ nghe nói tất cả các bác sĩ sống sót trở về sau nhiệm vụ đó đều mắc chứng rối loạn căng thẳng sau sang chấn. Họ thường xuyên phải gặp bác sĩ tâm lý. Sự việc lúc đó rất khủng khϊếp, vì chuyện này Hà Dĩ Xuyên không thể cầm dao mổ được, nên mới được gọi là người đẹp u sầu.”

"Sau này nghe nói có một nữ thiên sứ chữa khỏi cho anh ấy, cứu anh ấy trở về trạng thái lúc trước."

Rối loạn căng thẳng sau chấn thương?

Tôi chỉ mới thấy tâm lý bất thường này ở trường học thôi.

Tôi tin nửa lời đầu tiên của Tiểu Mĩ, nhưng nữ thiên sứ thì tôi nghi ngờ là đồn bừa bãi.

Tôi biết giáo sư Hà lâu như vậy mà vẫn chưa bao giờ nhìn thấy một cô gái nào ở bên cạnh anh ấy.

Tinh.

Một tin nhắn WeChat từ Hà Dĩ Xuyên hiện lên trên điện thoại của tôi.

"Đến nhà vệ sinh nữ ở tầng ba của tòa nhà số 1."

"Nhanh lên! Tôi sắp không đợi được nữa rồi."

...

Tiểu Mĩ cũng xem tin nhắn, cô ấy nhìn tôi với ánh mắt không thể tin được.

Tôi vỗ vai cô ấy, nghiêm túc nói: “Cô gái à, suy nghĩ nhiều chỉ hại mình thôi.”