Tôi Ôm Bạn

Chương 11

14

Bố đã về rồi.

Ông đang cãi nhau với mẹ ngoài cửa.

Bức ảnh của Trình Thành rơi xuống đất.

"Đủ rồi Diêu Giai Cầm! Bà điên rồi, bà định bức con bé đến điên sao? Con bé chỉ là một đứa trẻ thôi!"

Giọng điệu của mẹ khiến tôi như bị lăng trì: "Tôi chính là muốn bức cô ta đến điên đấy! Con trai tôi chế.t vì cô ta, sao cô ta không đi chế.t đi?"

"Tất cả chúng ta đều biết đó là một tai nạn!"

“Không” Mẹ kêu lên tuyệt vọng: “Nếu không có câu nói đó thì nó đã đáp chuyến bay số 19 và hạ cánh an toàn rồi.”

Bà khóc đến khản cả cổ: "Tại sao cô ta lại bảo nó về sớm chứ? Tại sao khi nó đề nghị đổi vé, cô ta không ngăn cản?"

Trên tường, Trình Thành vẫn nhìn tôi cười.

Ở góc dưới bên trái là một bản sao của vé đã thay đổi.

Tôi nhìn chằm chằm vào anh ấy vô số lần và nói: “Anh, em xin lỗi.”

Giá như tôi không giục anh ấy về sớm hơn.

Tôi chỉ là một đứa trẻ mồ côi, tổ chức sinh nhật làm gì?

Tại sao phải tổ chức sinh nhật vào ngày đó chứ?

Tại sao, anh ấy lại yêu tôi?

Mẹ hận tôi là phải.

Anh ấy vì đón sinh nhật với tôi mà thay đổi vé.

Người sai là tôi.

Ngoài cửa sổ, tuyết lại rơi rồi.

Hơn mười năm trước, vào ngày sinh nhật của tôi, bố mẹ đã bỏ rơi tôi trước cổng cô nhi viện.

Hơn mười năm sau, ngày sinh của tôi trở thành ngày mất của Trình Thành.

Lẽ ra, tôi không nên sống trên cõi đời này.

Điện thoại reo lên. Giọng nói lo lắng của Đường Uyển Đình từ ống nghe phát ra.

"A Thi, tớ và cảnh sát đang ở ngay dưới nhà cậu, mẹ cậu có nhốt cậu không? Đừng sợ, tớ lập tức lên tìm cậu."

Lâu lắm rồi tôi mới gửi tin nhắn cho cô ấy.

Tôi đã mở cửa sổ.

"Đình Đình, nhìn phía sau đi."

"Hả?"

"Cổng lớn ở đâu, tớ ở đó."

"Được, cậu đợi tớ. Đồng chí cảnh sát, cô ấy đang ở cổng lớn."

Điện thoại truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn.

Tôi trèo lên mỏm đá, gió làm tóc tôi rối tung.

Từng bông tuyết rơi xuống mặt và lông mi tôi. Tôi không thể nhớ đây là trận tuyết thứ mấy trong năm rồi.

Sau khi Trình Thành chế.t, tôi không nhớ rõ.

Tôi cầm điện thoại, nhỏ giọng nói: “Đình Đình, xin lỗi vì đã gây rắc rối cho cậu trong khoảng thời gian này.”

"Ý của cậu là? A Thi, cậu đừng dọa tớ."

Tôi cúp điện thoại, hít một hơi thật sâu.

Mẹ nói đúng, lẽ ra tôi nên đi xin lỗi anh tôi.

Ngay bây giờ, được không?

Ngày hôm đó, tôi đã nhảy từ tầng mười tám của tòa nhà xuống.

Gió và tuyết làm mờ mắt tôi.

Thế giới là một màu trắng xóa.

Không sợ hãi, không đau đớn, chỉ còn lại sự bình yên.

"Anh, em tới với anh đây."

[Hoàn chính văn]