Trở Về Năm 80: Làm Người Tốt Thật Khó

Chương 11: Giải quyết kẻ nhiều chuyện

#daongucu

Sắc mặt Lưu Tố Linh u ám, cô muốn cãi nhau với mấy người này nhưng bây giờ cô vẫn còn nhỏ, cho dù có cãi lại cũng không ai quan tâm.

Cô càng không muốn gây phiền phức như thế nên tức giận trở về nhà.

Lát nữa Giang Yến sẽ về nhà ăn cơm, chuyện này vẫn nên để Giang Yến giải quyết thì hơn.

Giang Yến trông xinh đẹp dịu dàng nhưng trong lòng cũng là một người phụ nữ rất kiêu ngạo, bằng không bà cũng không thể làm chủ nhiệm trường được.

Lưu Tố Linh ở nhà chuẩn bị xong bữa trưa, khoảng mười hai giờ mười phút thì Giang Yến về nhà.

Hình như hôm nay tâm trạng bà không tệ lắm, vừa vào phòng đã cười nói với Lưu Tố Linh: “Con ăn cơm chưa?”

“Vẫn chưa ạ, hôm nay con nấu vài món ngon muốn ăn cùng mẹ.”

Giang Yến phát hiện sau khi tỉnh lại từ trong hôn mê thì con gái đã hiểu chuyện hơn, nói chuyện cũng rất ngọt ngào.

Bà vui mừng sờ đầu Lưu Tố Linh: “Con bé ngốc này, đói bụng thì cứ ăn trước đi, không cần chờ mẹ về đâu.”

“Con biết rồi mẹ, con cũng sẽ không để mình đói bụng, là con không thấy đói thôi.”

Giang Yến gật đầu, bà cũng không nói nhiều nữa, hai mẹ con ngồi xuống bàn bắt đầu ăn cơm.

Lưu Tố Linh suy nghĩ chuyện hôm nay, cô muốn nói thẳng nhưng vẫn không biết phải nói thế nào.

Cô suy nghĩ một lát rồi mới nói: “Mẹ, mẹ với bố con quen nhau thế nào ạ?”

Giang Yến sửng sốt: “Sao đang yên đang lành mà con lại hỏi chuyện này?”

Bà vừa lên tiếng, coi như Lưu Tố Linh cũng có bậc thang bước xuống: “Sáng nay con ra ngoài mua đồ ăn, con nghe mấy dì nói chuyện của mẹ với bố.”

“Chuyện gì?” Lúc nghe đến đó, Giang Yến khẽ nhíu mày.

Bởi vì Giang Yến biết rõ bộ mặt thật của những người phụ nữ trong khu dân cư này, bình thường thì đều có vẻ rất hiền lành nhưng sau lưng có mong đợi bạn sống tốt hay không thì lại là chuyện khác.

“Con nghe bọn họ nói trước khi bố cưới mẹ, hình như bà nội đã chọn cho bố một mối khác…”

Lưu Tố Linh nói đến đây là dừng, cô cũng chỉ nói tới đây thôi.

Cô không thể nói nhiều, còn phải làm ra dáng vẻ không hiểu lắm, nở nụ cười ngây thơ với Giang Yến.

Ai ngờ Giang Yến vừa nghe xong đã hiểu được, sắc mặt u ám hỏi: “Ai nói?”

Giọng điệu của bà cũng trở nên rất nghiêm túc, Lưu Tố Linh ra vẻ bị dọa sợ: “Mẹ, sao vậy ạ?”

“Mẹ hỏi con là ai nói?”

Lưu Tố Linh rụt rè chỉ xuống dưới tầng: “Là ở trong tòa nhà này của chúng ta, dì Trần ở tầng một nói chuyện phiếm với mấy dì khác trong khu chung cư, lúc con đi ngang qua thì tình cờ nghe được một câu như thế.”

Giang Yến cười lạnh: “Mấy bà già này không có việc gì làm, suốt ngày cứ nói này nói nọ! Đáng đời người đàn ông nhà bọn họ luôn ở bên ngoài không về nhà, nếu mẹ là đàn ông, mẹ cũng không cần mấy mặt hàng này!”

Dứt lời, bà ném đũa trong tay rồi đi thẳng xuống dưới tầng tìm người.

Lưu Tố Linh thật sự không ngờ Giang Yến lại phản ứng mạnh như thế, nhìn bộ dạng của bà cứ như muốn đi đánh nhau với người khác vậy đó.

“Mẹ, mẹ muốn đi đâu?” Lưu Tố Linh vội vàng đuổi theo.

Giang Yến gầy gò, tướng mạo trông cũng rất nhã nhặn, thật sự không cùng đẳng cấp với mấy bác gái bệ vệ dưới tầng.

Nếu thật sự đánh nhau, chắc chắn người chịu thiệt sẽ là Giang Yến.

Lưu Tố Linh đuổi theo muốn ngăn cản: “Mẹ, có phải mẹ giận rồi không? Thật ra…”

Cô còn chưa nói hết, Giang Yến đã không nhịn được kéo cô sang một bên: “Con nhìn cho kỹ! Hôm nay mẹ sẽ cho con biết phải giải quyết mấy người phụ nữ nhiều chuyện này thế nào!”

Lưu Tố Linh nghe được lời này, tảng đá trong lòng cũng rơi xuống.