Trở Về Năm 80: Làm Người Tốt Thật Khó

Chương 8: Phụ nữ cũng có thể gánh nửa bầu trời

#daongucu

Giang Yến nhìn bọn họ, sau đó tiến lên ghé vào tai Lưu Tố Linh: “Con thấy không, bà ta cố tình làm vậy để cho người khác nhìn, người có mắt đều nhìn ra mẹ cô gái kia cố ý mai mối con gái cho Chu Doanh nhà họ, đây không phải là đang làm trò cho chúng ta xem sao?”

Đúng là quá rõ ràng, Triệu Diễm Phương tự mình lên tận cửa đều không thể thay đổi được gì, nhất định sẽ cảm thấy mất mặt. Vậy nên bà ta mới muốn khoe khoang một chút trước mặt mấy người Lưu Tố Linh, để bọn họ biết không muốn gả cho Chu Doanh thì thôi, con trai bà ta không cần nhà bọn họ.

“Mẹ, chúng ta ngồi xem là được rồi, yêu ai mà chẳng được, chúng ta cũng không hiếm lạ.”

Giang Yến nghe thấy lời này thì rất vui vẻ: “Quả nhiên là con gái của mẹ, ánh mắt rất giống nhau, mẹ cũng không thèm tên con rể như Chu Doanh.”

Nói chuyện một lúc cũng đã tới giờ cơm.

Đầu bếp chính của nhà Chu Doanh chính là bố anh ta, Triệu Diễm Phương phụ trách chào hỏi khách khứa, hoặc là vào bếp giúp đỡ một tay.

Trong phòng bày hai bàn tiệc, mấy người đàn ông uống rượu ngồi một bàn, mấy người phụ nữ ngồi một bàn.

Triệu Diễm Phương ngồi bên cạnh cặp mẹ con kia, vô cùng nhiệt tình, lúc thì gắp đồ ăn, lúc lại là rót thêm nước.

“Mai Anh, cháu ăn nhiều một chút đi, dì thấy cháu hơi gầy đó, béo lên tí nữa nhất định càng xinh đẹp hơn.” Hết gắp món ăn, bà ta lại tiếp tục nịnh nọt: “Về sau ai mà cưới được Mai Anh thì đúng là có phúc, vừa xinh đẹp vừa chăm làm.”

Mẹ cô gái kia cũng khoe khoang: “Không phải tôi nói khoác đâu, ở thôn chúng tôi Mai Anh đúng là người chăm chỉ số một số hai trong thôn, lúc mười sáu tuổi, tất cả công việc trong nhà đều do cháu nó lo liệu hết, chúng tôi không cần phải lo lắng gì cả, nhà cửa lúc nào cũng sạch sẽ gọn gàng.”

Triệu Diễm Phương tặc lưỡi cảm thán: “Đảm đang quá, so với những cô gái lười biếng hết ăn lại nằm trong thành phố thì Mai Anh giỏi hơn nhiều, bây giờ rất nhiều cô gái thành phố sắp hai mươi tuổi đầu rồi vẫn ngủ đến trưa, cơm cũng là bố mẹ nấu sẵn rồi gọi dậy ăn.”

Lưu Tố Linh ngồi nghe mấy lời này, sao cô cứ cảm giác bà ta đang nói cô thế nhỉ?

Đương nhiên Giang Yến cũng nghe ra, bà nổi máu hiếu thắng: “Đó là do quan điểm không giống nhau, cô gái trong thành phố đều là người có học, dùng kiến thức để kiếm cơm. Hơn nữa, cô gái không phải làm việc nặng nhọc thì da mịn thịt mềm, đến con trai ở thành phố cũng còn như vậy.”

Kết quả là mẹ cô gái kia không vui: “Da mịn thịt mềm thì sao? Vợ chồng sống chung với nhau thì da mịn thịt mềm có thể mài ra ăn được à? Còn không bằng giặt quần áo, nấu cơm, chăm sóc con cái.”

Giang Yến cũng không chịu thua, bà nói tiếp: “Cô gái có trình độ học vấn cao một chút, làm việc trí óc cũng thừa sức nuôi gia đình, ít làm mấy chuyện giặt quần áo, nấu cơm, chăm con thì đã sao nào? Một gia đình không phải chỉ riêng phụ nữ gánh vác, người đàn ông cũng phải ra sức, làm chút việc nhà cũng là lẽ đương nhiên.”

Đáng tiếc, tư tưởng của Giang Yến không được những người này tán thành, lúc này lại có thêm vài người phản bác lại, nói rằng không phải cô gái nào ở thành phố cũng có thành tích cao, có thể kiếm tiền nuôi gia đình.

Giang Yến bận rộn cãi lý, người gợi chuyện là Triệu Diễm Phương lại nhàn nhã ngồi một bên “xem kịch”, gắp đồ ăn uống ngon lành, đúng là quá thảnh thơi.

Lưu Tố Linh kéo kéo Giang Yến, ra hiệu bà đừng nói nữa.

“Các dì cũng đừng cãi nhau nữa, thực ra mấy việc như giặt quần áo, nấu cơm, làm việc nhà rất đơn giản, chỉ cần muốn thì nhất định có thể học được. Nhưng trong trường học là học kỹ thuật, không phải ai cũng có cơ hội học, cũng không phải ai học cũng có thể sử dụng. Cháu nghĩ cô gái ưu tú nhất chính là cô gái lên được phòng khách, xuống được nhà bếp, vừa biết kiếm tiền vừa có thể làm việc nhà, không phải người như vậy càng tốt hơn sao?”