#daongucu
Nói mới nhớ, Tần Bạch cũng là người đáng thương.
Mọi người trong trường đều biết anh không cha không mẹ, được hiệu trưởng nhặt về nuôi lớn, sau đó nghe theo lời hiệu trưởng, đồng ý cưới con gái hiệu trưởng.
Đáng tiếc, con gái hiệu trưởng xem thường Tần Bạch, chê anh đi làm trong trường học lương ba cọc ba đồng, lại không cách nào thăng tiến được, cuối cùng ly hôn rồi bỏ đi theo một kẻ làm kinh doanh.
Sau đó, Tần Bạch không kết hôn nữa, hơn bốn mươi tuổi anh thay thế vị trí của hiệu trưởng cũ, cũng coi như có chút sự nghiệp. Chỉ là anh không con không cái, lại không tái giá lấy vợ hai.
Lưu Tố Linh luôn cảm thấy tiếc thay cho anh, nếu không kết hôn với con gái hiệu trưởng thì hẳn anh có thể tìm được một người phụ nữ cùng chí hướng, sống hạnh phúc cả đời.
Cô vẫn nhớ khi còn học trung học phổ thông, Tần Bạch rất quan tâm tới cô, khi thi đại học, anh cũng giúp cô bổ túc môn toán suốt nửa học kỳ, quan hệ giống như bạn bè.
Lưu Tố Linh rất nhớ ơn anh, dựa vào việc Tần Bạch đối tốt với cô, cô cũng muốn chỉ cho Tần Bạch một con đường sáng.
Nếu cô nhớ không nhầm thì thời gian Tần Bạch kết hôn với con gái hiệu trưởng là năm Lưu Tố Linh hai mươi tuổi, cũng tức là năm sau, thời gian vẫn còn kịp.
Đáng tiếc ông trời không chiều lòng người, không dễ gì mới gặp được, còn chưa kịp nói hai câu thì chuông vào học đã reo lên.
“Cháu đi dạo tiếp đi, chú vào lớp đây.” Nói xong anh định rời đi.
Lưu Tố Linh vội vã cản trước mặt Tần Bạch: “Hết tiết này chú còn có tiết nào nữa không?”
Anh cười nói: “Buổi sáng nay thì hết rồi, chiều mới có tiết.”
“Vậy khi nào hết tiết chú đến sân thể thao tìm cháu, cháu có chuyện muốn nói với chú.” Lưu Tố Linh tươi cười.
Tần Bạch lúc nào cũng rất dịu dàng, anh không hỏi cô có chuyện gì đã đáp: “Được.”
Nhìn Tần Bạch đi về phía phòng học, Lưu Tố Linh tự đi dạo tới sân thể thao chờ anh.
Mỗi tiết học có bốn mươi phút, khi cô đợi trên thềm đá của sân thể thao tới phút thứ bốn mươi đã thấy Tần Bạch chậm rãi đi về phía bên này.
Hẳn là vừa hết tiết anh đã chạy tới đây, sách trong tay cũng không để vào trong văn phòng.
“Thần thần bí bí, rốt cuộc là có chuyện gì?” Tần Bạch vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh Lưu Tố Linh, đặt sách xuống thềm.
Lưu Tố Linh cất tiếng hỏi: “Có phải chú Tần định kết hôn không?”
Tần Bạch sững sờ: “Sao tự nhiên lại hỏi chuyện này? Đây không phải chuyện một cô bé như cháu nên hỏi.”
“Cháu cũng mười chín tuổi rồi, không còn nhỏ nữa, hiện giờ mẹ cháu còn đang nghĩ cách tìm bạn trai cho cháu đây này.” Lưu Tố Linh bĩu môi: “Chú đừng đổi chủ đề, cháu đang hỏi chú đó.”
Anh mỉm cười gật đầu: “Đang định là sang năm, nhưng vẫn chưa nói trước được.”
Vẫn chưa quyết định là được, Lưu Tố Linh thở phào nhẹ nhõm: “Hay là chú Tần đừng kết hôn vội, đợi thêm mấy năm được không?”
Tần Bạch kinh ngạc, ngơ ngác một lúc lâu rồi nói: “Rốt cuộc cháu bị làm sao vậy? Chẳng hiểu sao tự nhiên hỏi chuyện kết hôn của chú, lại còn dặn chú đừng kết hôn.”
“Tại cháu nghĩ là người kia không xứng với chú, chú đợi thêm hai năm nữa xem, không chừng lại gặp được người tốt hơn.”
Vậy mà anh không hề tức giận, anh hơi cúi đầu xuống, dí sát mặt anh vào mặt Lưu Tố Linh: “Cháu biết chú chuẩn bị kết hôn với ai ư?”
Lưu Tố Linh bịa ra một lời nói dối: “Biết chứ, cháu từng nghe thấy mẹ cháu nói mà.”
Tần Bạch nhíu mày, bày ra dáng vẻ suy ngẫm: “Cháu không muốn chú kết hôn?”
Lưu Tố Linh cũng không nghĩ nhiều, cô gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, nếu không cháu nói chuyện này với chú làm gì? Dù sao chú cũng đừng kết hôn vội, đợi thêm hai ba năm nữa đi.”
“Được, cháu nói vậy thì chú sẽ chờ.” Không ngờ Tần Bạch lập tức đồng ý, còn hỏi Lưu Tố Linh một câu không liên quan: “Cháu còn hai năm nữa sẽ tốt nghiệp đại học đúng không?”
Lưu Tố Linh lắc đầu: “Là ba năm mới đúng, năm cuối là năm thực tập nhưng cũng tính là còn đi học.”
Tần Bạch im lặng, khẽ gật đầu, không biết đang suy nghĩ gì.
Một lúc lâu sau anh mới nói tiếp: “Vậy cháu cố gắng học cho giỏi, chuyện kết hôn của chú kéo dài thêm một thời gian cũng không có gì to tát.”