#daongucu
Giống như Giang Yến từng nói, Triệu Diễm Phương này rất chanh chua. Năm đầu tiên Lưu Tố Linh vừa gả tới vẫn còn khá tốt, năm thứ hai chưa sinh con, bà ta vẫn thỉnh thoảng mặt nặng mày nhẹ với Lưu Tố Linh.
Nhưng ngại bố mẹ Lưu Tố Linh nên ở trước mặt người ngoài Triệu Diễm Phương đối xử với Lưu Tố Linh rất tốt.
Cũng trách lúc đó Lưu Tố Linh có lòng hư vinh quá nặng, thấy em họ bên nội bên ngoại gả vào nhà chồng tốt, chồng bọn họ cũng không tệ nên đành cắn răng nuốt ấm ức vào trong bụng. Hơn nữa, khi ấy cô cũng thật lòng thích Chu Doanh nên không nói những chuyện đó với nhà mẹ đẻ, sợ hai nhà ầm ĩ không vui.
Nói chung bây giờ cô cảm thấy hối hận rất nhiều chuyện, cả nhà bên đó đều là thứ giả nhân giả nghĩa, mặt dày vô sỉ, cô không lột mặt nạ của bọn họ xuống thì cô không chịu được. Bọn họ lại muốn lừa cô gả qua đó, để bố cô giúp đỡ Chu Doanh, nghĩ cũng đừng có nghĩ!
Lưu Tố Linh dứt khoát không ăn nữa, lúc này Chu Doanh và Triệu Diễm Phương đã tự đi vào nhà.
Giang Yến cũng không thèm khách sáo với bọn họ, càng không mời bọn họ đi vào, da mặt hai mẹ con nhà này quả thực dày như tường thành.
Rầm!
Giang Yến không tiện trực tiếp vạch mặt, đuổi bọn họ ra ngoài, nhưng bà vẫn muốn biểu đạt sự khó chịu trong lòng nên đóng cửa thật mạnh, muốn nói cho hai mẹ con nhà này biết bọn họ không chào mừng.
Triệu Diễm Phương quay đầu nhìn Giang Yến một cái, bà ta gượng cười, giả bộ như không biết gì, bắt đầu nói chuyện với Lưu Chấn Quốc: “Anh Chấn Quốc à, hôm qua Chu Doanh nhà tôi về kể nó dẫn Tiểu Linh đi leo núi, kết quả là chẳng may làm Tiểu Linh bị cảm nắng. Chúng tôi biết chuyện đã dạy dỗ lại Chu Doanh một trận ra trò rồi, nó là anh trai, dẫn Tiểu Linh ra ngoài mà cũng không biết đường chăm sóc cẩn thận, cho nên hôm nay tôi mới vội vã dẫn nó đến nhà anh xin lỗi đấy.”
Có lẽ tối qua, sau khi về nhà, Chu Doanh đã bị bố mẹ anh ta trách mắng, hiện giờ anh ta mang vẻ mặt thành khẩn nói xin lỗi: “Chú, dì, chuyện ngày hôm qua là do cháu không tốt. Cháu không nên cố chấp dắt Tố Linh đi leo núi khi em ấy đã nói không muốn, làm cho Tố Linh bị cảm nắng, sau khi quay về cháu cũng không nên vì mặt mũi mà tranh cãi với Tố Linh. Tất cả đều là do cháu không hiểu chuyện, hy vọng chú dì có thể tha thứ cho cháu.”
Giang Yến ngồi trên ghế sô pha, cảm giác như bị bỏ ra rìa, bèn chen ngang một câu: “Cháu xin lỗi chúng tôi làm gì, muốn xin lỗi thì cũng là xin lỗi Tố Linh kia kìa, dù sao người bị cảm nắng cũng không phải chúng tôi.”
Giọng điệu có chút bực dọc, có thể nghe ra được Giang Yến đang rất không vui.
Chu Doanh vội vàng chuyển hướng sang Lưu Tố Linh: “Tố Linh à, hôm qua là lỗi của anh, em tha thứ cho anh nhé!”
Nhưng theo Lưu Tố Linh thấy thì Chu Doanh thiếu nợ cô quá nhiều rồi, một câu xin lỗi đủ sao?
Dù sao ở trong mắt người khác, Lưu Tố Linh cũng là cô gái bị bố mẹ chiều đến hư người cho nên cô quyết định làm tới cùng: “Tha thứ cái gì? Anh với em lại chẳng có quan hệ gì, anh thích làm gì thì làm, đừng đến làm phiền em là được!”
“Tiểu Linh, lời này của cháu không đúng rồi.” Triệu Diễm Phương chỉ vào Lưu Tố Linh, nói với giọng dạy bảo: “Vợ chồng dì và bố cháu là bạn bè, thân phận vẫn là trưởng bối của cháu, cháu không thể nói như vậy trước mặt trưởng bối được. Hơn nữa, hai nhà chúng ta có qua lại, cháu không thể nể mặt dì được sao?”
Lưu Tố Linh không thích nghe lời này, dựa vào đâu mà cô phải nể mặt bà ta: “Mấy người là họ hàng gì với nhà cháu? Có quan hệ ruột thịt không? Hơn nữa cháu đã nói rất rõ ràng là bảo anh ta đừng tới tìm cháu nữa, đó chính là cháu không tha thứ rồi, sao lại vẫn mặt dày như vậy chứ…”
“Tiểu Linh, con quá đáng rồi đó!” Lưu Chấn Quốc thấp giọng quát lớn một tiếng.
Lưu Tố Linh ngượng ngùng ngậm miệng lại, nhưng cô đã thể hiện lập trường của bản thân rồi, cô muốn nói cho nhà Chu Doanh biết, bọn họ muốn kết hôn với cô thì không có cửa đâu!