[Đây chính là Thái Hòa Điện, bên trong không cho vào, chúng ta chỉ xem bên ngoài thôi.]
Tinh Mộ đứng trước cửa chính của Thái Hòa Điện, đưa tay chạm nhẹ.
[Tấm biển phía trên là do Càn Long ngự bút, viết bốn chữ "Kiến Cực Tùy Du". Đại khái ý tứ chính là "Hoàng đế trên theo mệnh trời, dưới thuận lòng dân". Chính giữa là long ỷ, long ỷ này là được phục chế lại sau này. Nhìn lên trên nữa, đó chính là bảo vật trấn điện của Thái Hòa Điện, kính Hiên Viên.]
Chu Đệ nhìn cung điện trên màn trời, có một thoáng thất thần. Mười mấy năm sau hắn sẽ dời đô đến Bắc Bình sao? Bắc Bình là đất phát tích của hắn, nếu được quay về thì hắn rất bằng lòng. Chỉ là dời đô không phải chuyện nhỏ, hiện tại hắn vẫn chưa nghĩ đến.
Tử Cấm Thành, nhìn có vẻ không tệ, có lẽ hắn có thể chuẩn bị trước.
[Thái Hòa Điện trải qua sáu trăm năm, chứng kiến lịch sử Trung Hoa biến đổi khôn lường. Nó từng huy hoàng cũng từng lụi tàn. Từng đổi chủ, từng gặp phải sét đánh và hỏa hoạn. Nhưng trong những năm tháng sau này, nó sẽ tiếp tục sứ mệnh của mình, chứng kiến tương lai huy hoàng của tổ quốc.]
"Nữ tử này không phải thần tiên." Thần tiên sẽ không gọi vương triều phàm trần là tổ quốc.
"Màn trời này chắc chắn không phải do nàng ta tạo ra. Nhưng tại sao lại lấy nàng ta làm nhân vật chính? Chẳng lẽ là thần tiên chuyển thế?"
"Chúng ta phải nghiên cứu kỹ màn trời này, những chuyện khác tạm thời không nói đến, sau này vương triều thay thế Đại Minh kia chúng ta nhất định phải biết rõ tình hình cụ thể." Trong mắt Chu Đệ lóe lên tia sáng hung ác.
[Thái Hòa Điện, Trung Hòa Điện và Bảo Hòa Điện phía sau cơ bản đều giống nhau cả, chúng ta sẽ không xem từng cái một nữa. Bây giờ chúng ta đến Càn Thanh Cung xem thử, chúng ta đã từng xem rất nhiều phim truyền hình, tiểu thuyết viết về Càn Thanh Cung. Càn Thanh Cung là chính điện của nội đình, là tẩm cung của mười sáu vị hoàng đế nhà Minh và nhà Thanh. Nó thuộc về phạm vi hậu cung.]
[Phía trước chính là Càn Thanh Môn, nhìn thấy tấm biển phía trên không? Khi bạn nhìn thấy tấm biển được viết bằng cả chữ Hán và chữ Mãn, thì có nghĩa là bạn đã vào hậu cung. Đương nhiên vào thời nhà Thanh, cho dù là tiền triều hay hậu cung thì tấm biển đều được viết bằng cả chữ Hán và chữ Mãn. Hiện tại chúng ta nhìn thấy ở Thái Hòa Điện đều là tấm biển chỉ có chữ Hán, đó là bởi vì sau khi nhà Thanh diệt vong, chữ Mãn phía trên đã bị gỡ bỏ.]
[Còn lý do tại sao những tấm biển ở hậu cung không bị gỡ bỏ, là vì lúc bấy giờ vị hoàng đế cuối cùng của nhà Thanh tuyên bố thoái vị, theo như hiệp ước trước đó, hoàng thất vẫn có thể ở lại hoàng cung. Lúc đó, Từ Hi Thái Hậu và những người trong hậu cung vẫn còn sống ở hậu cung, cho nên những tấm biển ở khu vực hậu cung đã không bị gỡ bỏ chữ Mãn.]
"Chữ Mãn?" Chu Đệ nhìn Diêu Quảng Hiếu.
"Nhìn có vẻ hơi giống chữ Mông Cổ, nhưng chữ Mãn thì thật sự chưa từng nghe nói qua." Đất phong của Yên vương ở phía bắc, người Mông Cổ chính là "người bạn cũ" của bọn họ. Trên thế giới này, người hiểu bạn nhất chính là kẻ thù của bạn. Bọn họ cũng xem hiểu được không ít chữ Mông Cổ.
"Vậy nên, nhà Thanh này là do đám người Thát Tử ở phương bắc lập nên, mẹ kiếp, chẳng lẽ bọn chúng lại đánh vào Trung Nguyên rồi?" Chu Đệ trấn thủ biên cương phía bắc nhiều năm, tự nhiên biết đám tàn dư nhà Nguyên và một số bộ tộc Thát Tử khác đều đang nhòm ngó Trung Nguyên.
Tàn dư nhà Nguyên muốn khôi phục đất nước, còn những bộ tộc Thát Tử khác thì muốn học theo người Mông Cổ đánh vào Trung Nguyên, thống trị người Hán.
"Chắc là như vậy." Diêu Quảng Hiếu gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
"Mẹ kiếp, chuyện dời đô bây giờ phải đi làm ngay, Bắc Cương không thể nào mất được." Chu Đệ là người rất quyết đoán, dù sao sau này cũng phải dời đô, sớm một chút hay muộn một chút thì có gì khác biệt.
Diêu Quảng Hiếu lại cảm thấy không cần phải gấp gáp như vậy, hiện tại chuyện quan trọng nhất vẫn là mau chóng tổ chức đại điển đăng cơ, danh chính ngôn thuận rất quan trọng. Muốn dời đô về phương bắc, với thực lực của Yên vương, cưỡng ép thi hành tự nhiên cũng được, nhưng làm như vậy thì hậu hoạn quá lớn.
"Vương gia, chuyện này không gấp, muộn mấy năm sớm mấy năm cũng không sao. Cho dù là mười mấy năm sau mới dời đô giống như lời đời sau nói cũng không sao. Hiện tại chuyện quan trọng nhất của chúng ta là đăng cơ, ngồi vững vàng trên ngai vàng. Màn trời này nếu như nói là chuyện đời sau, vậy chúng ta cũng phải biết thêm nhiều tin tức mới có thể sự bán công bội(1)."
(1) bỏ ra một nửa thu được gấp nhiều lần
Chu Đệ đối với lời khuyên can của Diêu Quảng Hiếu vẫn có thể nghe lọt tai, nghe nói Đại Minh rất có thể bị người Thát Tử tiêu diệt, Chu Đệ phản ứng đầu tiên chính là lo lắng cho sào huyệt của mình.
"Mãn Thanh, Mãn, trong đám người Thát Tử có ai lấy Mãn làm họ không?" Diêu Quảng Hiếu nheo mắt suy tư.
"Chưa từng nghe nói, họ của người Thát Tử không phải đều rất dài sao?" Chu Đệ nhíu mày: "Để Bắc Bình bên kia hợp tác với Cẩm Y Vệ, điều tra rõ ràng."
"Ơ?"
"Sao vậy?"
"Vương gia, người hãy tập trung nhìn vào góc trái phía trên màn trời thử xem..."
[Phía đông Càn Thanh Môn là Cảnh Vận Môn, phía tây là Long Tông Môn, nơi này còn có một câu chuyện. Mọi người nhìn tấm biển Long Tông Môn phía trên, bên dưới chữ "Tông" có một cái đinh. Nhìn thấy chưa? Thật ra đây không phải là đinh, mà là mũi tên. Vào năm Gia Khánh thứ 18, Gia Khánh hoàng đế dẫn theo các hoàng tử, hoàng tôn, vương công đại thần, một đám người cùng nhau đến Thừa Đức săn bắn. Bên phía Bạch Liên Giáo có một nhánh giáo phái tên là Thiên Lý Giáo, đã mua chuộc một đám tiểu thái giám trong cung, chỉ với 200 người, đã trực tiếp đánh vào hoàng cung.]
"Hoang đường!" Dận Chân nổi giận, Gia Khánh, đó là tôn tử của hắn, chỉ với hai trăm người mà có thể đánh đến Long Tông Môn. Đây chẳng phải là trò cười sao?
[Điều càng khiến người ta cảm thấy buồn cười hơn là, 200 người này lại còn chia nhau vào cung, Đông Hoa Môn và Tây Hoa Môn mỗi bên một trăm người. Quân lính canh giữ hoàng cung, không biết là do hoàng đế ra ngoài săn bắn đã mang theo hết tinh binh hay là vốn dĩ đã vô dụng như vậy, lại bị 100 tên loạn dân chưa từng trải qua huấn luyện nào gϊếŧ đến mức tổn thất nặng nề. Nếu không phải là do không quen thuộc hoàng cung, thì thật sự rất có khả năng đã đánh vào hậu cung rồi.]
"Gia Khánh là tôn tử của lão Tứ, bây giờ lão Tứ chắc là tức đến hộc máu rồi." Dận Đường ban đầu còn muốn xem náo nhiệt một chút, nhưng nghĩ đến việc hôm qua lão Tứ đã ra tay giúp đỡ, liền cảm thấy hơi áy náy, không nói gì nữa.
[Mũi tên trên tấm biển này chính là do lúc đó để lại, Gia Khánh hoàng đế sau khi trở về đã ban bố tội kỷ chiếu, cho rằng đây là "chuyện chưa từng xảy ra vào thời Hán, Đường, Tống, Minh", để lại mũi tên này cũng là để cảnh cáo con cháu đời sau. Chỉ là hiệu quả xem ra cũng bình thường.]
"Bát kỳ, Bát kỳ." Dận Chân lẩm bẩm trong miệng, những năm gần đây, sự sa đọa mục nát của Bát kỳ hắn không phải là không biết. Chỉ là không ngờ lại sa đọa mục nát đến mức độ này, cho dù là do hoàng đế đã điều động tinh binh đi theo cũng không thể nào thối nát đến vậy. 100 tên loạn dân, hừ hừ, thật là mất mặt.
[Dận Chân: Bát kỳ của Đại Thanh thật sự đã bất kham đến vậy sao?]