Nói xong, anh nhìn cô rồi nhếch môi cười. Chỉ là nụ cười ấy lại khiến Thư Kỳ cảm thấy lạnh sống lưng.
Cô nhìn anh rồi liên tục lắc đầu, sự sợ hãi hiện rõ lên trong đôi mắt xinh đẹp ấy. Nhìn cô lúc này lại khiến anh càng thêm muốn ức hϊếp cô.
"Hàn Thiếu Phong... Tôi... Tôi không muốn, anh mau để tôi đi đi mà."
"Sao vậy? Chẳng lẽ cô chê tôi không bằng mấy lão già đó?"
"Không... Không phải."
"Ha... Ngày xưa, chẳng phải cô luôn tìm đủ mọi cách, bày đủ mọi thủ đoạn để được lên giường với tôi sao? Bây giờ còn muốn giả vờ thanh cao?"
"Không... Tôi không có. Hàn Thiếu Phong, tôi cầu xin anh, buông tha cho tôi đi mà."
"Ngô Thư Kỳ, cô nghe rõ đây. Muốn tôi tha cho cô... Không thể nào."
Đôi môi mỏng lại kéo ra một nụ cười lạnh. Anh mặc kệ sự phản kháng của cô mà lái xe rời đi. Thư Kỳ ngồi bên cạnh nhìn anh, cô thật sự đã hoảng loạn đến mức muốn khóc luôn rồi. Người đàn ông này tàn nhẫn thế nào, cô trải qua một lần là đã biết rồi. Vậy nên cô thật sự không muốn, không muốn đâu mà.
Mặc dù đang rất rối nhưng Thư Kỳ biết tiếp tục cầu xin anh thì cũng không thể thay đổi được gì. Thôi thì đợi lát nữa, tìm cách chạy trốn sau có lẽ sẽ được thôi mà. Nghĩ vậy, cô liền an tĩnh ngồi yên thôi không làm loạn nữa.
Tựa đầu vào cửa, cô an tĩnh đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Cảnh vật quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt khiến trái tim cô lại lần nữa mà run lên. Con đường này chẳng phải là đường về nhà của anh và cô sao... Hàn Thiếu Phong, anh thật tàn nhẫn.
Chẳng bao lâu sau, chiếc xe dừng lại trước cánh cổng màu trắng quen thuộc. Thư Kỳ vẫn yên lặng ngồi đó cho đến khi anh trầm giọng nói.
"Xuống xe."
Cô không trả lời cũng không hề có ý phản kháng mà chỉ ngoan ngoãn mở cửa bước xuống xe. Đôi mắt xinh đẹp chợt dừng lại ở một góc phía xa, nơi góc nhỏ ấy khi còn ở đây cô đã dùng để làm vườn hoa nhỏ của mình. Còn nhớ năm đó, cô đã trồng một cây tử đằng. Chỉ tiếc là đến lúc cô rời đi, cây tử đằng đó vẫn cố chấp không chịu ra hoa. Nhiều năm sau quay lại, nó vậy mà lại nở rộ cả rồi.
"Cô sao vậy?"
"Cây tử đằng đó cuối cùng cũng ra hoa rồi sao?"
"Từ lúc cô bỏ đi, hai tháng sau đó thì đã nở hoa rồi."
"Đáng tiếc là vẫn muộn quá rồi."
Thư Kỳ nói xong thì chỉ buông một nụ cười nhạt. Anh bắt gặp nụ cười đó, trong lòng lại nặng tựa ngàn cân.
Gác lại những suy nghĩ mông lung của mình, anh mở cổng rồi không mặn không nhạt mà nói.
"Vào đi."
Cô cúi mặt xuống giấu đi biểu cảm đau lòng bên trong đôi mắt. Hít một hơi thật sâu kiềm nén lại cảm xúc trong lòng mà lặng lẽ cất bước vào trong.
Trở về chốn cũ, mọi thứ lại giống như ngược thời gian mà quay lại quá khứ khiến trái tim cô lại nhói lên đau đớn vô cùng. Nơi này từng ấp ủ giấc mơ hạnh phúc, cũng chất chứa vô vàn sự cô đơn và tủi nhục của cô. Trở về nơi đây, cô như nhìn thấy bản thân mình của những ngày vụng dại ngây ngốc, bất chấp tất cả để yêu anh, yêu đến đau lòng, yêu đến bản thân mình đầy thương tích mà vẫn yêu.
Thư Kỳ như sống lại trong quá khứ, sống lại với nỗi cô đơn của những ngày cũ kĩ ở nơi chốn vừa quen vừa lạ này. Cô như quên mất đi sự tồn tại của anh, một mình chậm rãi đi về phía cây tử đằng đang nở rộ kia.
Ngẩng mặt nhìn lên, cô thơ thẩn nhìn những bông hoa màu tím trắng ấy. Lúc cô trồng nó, trồng luôn cả hy vọng và điều ước của mình vào đây. Đến tận lúc rời đi, cô vẫn chưa từng nhìn thấy nó ra hoa. Vậy mà... đến cả nó cũng ghét bỏ cô đến vậy sao?
"Ngô Thư Kỳ... "
Giọng trầm thấp quen thuộc của anh khẽ gọi tên cô, cô giật mình quay trở về thực tại. Quá khứ đã qua thì không thể làm lại. Tử đằng có nở hoa thì cũng đã là muộn rồi. Tổn thương chất chồng, yêu hận đan xen. Đoạn tình cảm đầy bất hạnh và đau khổ ấy, cô sớm đã buông bỏ rồi. Vậy nên...
"Thấy nở hoa có phải cô rất vui không?"
Hàn Thiếu Phong đứng bên cạnh nhỏ giọng hỏi. Cô vẫn chỉ mỉm cười, đôi mắt vẫn nhìn những đóa hoa kia mà bình thản trả lời anh.
"Anh có biết ý nghĩa của hoa tử đằng là gì không?"
"Tôi không quan tâm."
"Tử đằng là biểu tượng cho một tình yêu bất diệt. Để chờ được tử đằng ra hoa thì người trồng hoa phải mất một thời gian khá lâu để vun trồng, chăm sóc và... kết quả là những chùm hoa đẹp đẽ rung động lòng người như thế."(*)
"Vậy sao?"
"Cũng giống như tình yêu vậy. Chỉ khi có được sự vun đắp, cùng vượt qua thời gian như khi chờ đợi tử đằng ra hoa thì tình yêu ấy sẽ trở nên bất diệt và trường tồn với thời gian." (*)
"Cô biết cũng nhiều thật đó."
"Hoa tử đằng tím còn mang một ý nghĩa rất đặc biệt."
"Ý nghĩa gì?"
"Màu tím là màu sắc của sự thủy chung. Tử đằng tím thể hiện cho một tình yêu gắn bó sâu sắc. Là khởi đầu cho một hôn nhân hạnh phúc." (*)
Lời nói vừa dứt, cả anh và cô đều lặng người đi. Nghe đến đây, anh có lẽ cũng đã hiểu được ý tứ trong lời nói của cô rồi.
Ngày cô gieo mầm xuống đất, cũng giống như đang gieo mầm tình yêu của cô và anh. Chỉ tiếc là đợi mãi, tử đằng lại chẳng ra hoa, tình yêu đó cũng chỉ có mình cô ôm ấp trong lòng. Đến tận ngày cô rời đi, thứ duy nhất cô mang theo cũng chỉ là đoạn tình cảm dang dở mà thôi.
Tử đằng tím mang màu của chung thủy, là khởi đầu cho một hôn nhân hạnh phúc. Vậy hôm nay tử đằng đã nở rộ cả một góc sân rồi, tại sao hôn nhân của hai người lại đứt đoạn dở dang...
Cơn gió đêm vô tình thổi đến, những cánh hoa tim tím theo gió mà rụng rơi. Cánh hoa mềm mại nối tiếp nhau rơi xuống, tạo nên một khung cảnh lãng mạn tựa trong tranh. Chỉ là cảnh vật hữu tình còn lòng người lại chẳng hữu ý, vậy nên bầu không khí cũng buồn đến mức khiến người khác chạnh lòng không thôi.
Khẽ trút ra một hơi thở dài, anh giấu đi dòng cảm xúc bên trong.
"Tôi hơi đói! Cô nấu chút gì đó cho tôi ăn đi."
"Được!"
Anh xoay người đi vào trong, cô lặng lẽ đi theo bước chân anh. Cảnh tượng này lại khiến trong lòng cả hai thêm lần nữa dậy sóng, thêm lần nữa hoài niệm về những ngày tháng xa xưa.
Ngày đó, cô là cô vợ nhỏ của anh. Mỗi lần anh trở về, cô đều lầm lũi đi theo phía sau anh như thế. Năm dài tháng rộng, duyên phận đứt đoạn đẩy hai người ra xa. Nghiệt duyên chưa dứt, dây tơ hồng lại lần nữa đưa hai người lại gần bên nhau. Chỉ là có những thứ, càng hoài niệm thì sẽ càng đau lòng. Càng đau lòng thì lại càng thêm tiếc nuối. Nhưng tất cả vẫn là muộn rồi...
Cũng giống như cây tử đằng này vậy. Dù cuối cùng nó cũng đã ra hoa nhưng vẫn là muộn rồi. Tử đằng nở muộn, người vun trồng đã đi mất nên chẳng thể nhìn thấy nó ra hoa. Muộn thì cũng đã muộn rồi. Qua thì cũng đã qua rồi. Vậy mà tại sao, trong lòng lại cứ đau day dứt mãi không thôi.
__________
Chú thích:
(*): Đây là những tư liệu về ý nghĩa của loài hoa tử đằng mà Vy tìm được trên Google. Các bạn nếu muốn tìm hiểu kĩ hơn thì có thể lên Google search :" ý nghĩa hoa tử đằng " để tìm hiểu nhiều hơn nhé.