Nghe xong lời cô nói, Giai Giai cũng lặng người đi. Càng nhìn, cô ấy lại càng cảm thấy Thư Kỳ thật đáng thương. Yêu Hàn Thiếu Phong suốt hơn ba năm trời, lại làm vợ anh suốt tận hai năm. Vậy mà đến cuối cùng, thứ mà Thư Kỳ nhận được lại chỉ toàn là đau lòng và nước mắt. Nhìn thấy thôi cũng đã khiến cho người ta thấy vụn vỡ cả rồi.
Khẽ thở một hơi dài, Giai Giai đưa tay nắm lấy tay cô như một cách để tỏ lòng an ủi. Thư Kỳ nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô bạn thân thì lại không nhịn được mà bật cười.
"Giai Giai, cậu vẫn mít ướt như vậy."
"Ai mít ướt chứ? Người ta chỉ thấy thương cậu thôi mà."
"Được được! Tôi biết rồi, cậu tốt với tôi nhất."
"Nhưng mà... cậu đã gặp lại anh ta rồi có đúng không?"
Thư Kỳ không trả lời, chỉ im lặng rồi gật đầu. Giai Giai cũng đã nhìn thấy thái độ của Hàn Thiếu Phong dành cho Thư Kỳ, vậy nên cô ấy lại càng thêm lo lắng.
"Thư Kỳ, cậu thành thật trả lời tôi một câu có được không?"
"Được! Cậu hỏi đi."
"Cậu... có tha thứ cho Hàn Thiếu Phong hay không?"
"Không bao giờ!"
"Tại sao vậy?"
"Bởi vì... tôi hận anh ta."
Một mạng của con cô, cộng thêm những oan ức mà cô phải chịu. Bấy nhiêu đó cũng đủ để cô hận anh rồi. Nhưng... Liệu có mấy ai hiểu, trong lòng cô đau đớn và khó chịu đến nhường nào không... Người ta nói nếu đã không còn yêu thì sao lại còn hận. Nếu đã còn hận thì chính là vẫn còn yêu.
Đúng... cô hận anh là thật, còn yêu anh cũng là thật. Vừa yêu vừa hận, có mấy ai hiểu được nỗi lòng của cô hay không...
Bên ngoài kia, cạnh khung cửa sổ, người đàn ông ấy đứng dựa lưng vào tường, trong lòng ngổn ngang một mớ cảm xúc. Cô hận anh... cô ấy thật sự rất hận anh...
Hàn Thiếu Phong khép hờ mí mắt, cố giấu đi những cảm xúc ngổn ngang bên trong. Tại sao khi nghe những lời đó, trái tim anh lại đau đến vậy. Tại sao... tại sao anh lại thấy rất rất đau lòng.
Nhưng như vậy cũng tốt, thà để cô hận anh vẫn tốt hơn là để cô yêu anh. Ít ra thì khi cô hận anh, anh cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Ít ra thì cũng không cần phải cảm thấy bản thân mình đang nợ cô.
Xoay người rời đi, chẳng hiểu sao trong lòng anh lại nặng nề đến lạ. Rõ ràng là không để tâm đến, vậy thì tại sao lại vẫn cứ thấy đau lòng. Giữa cô và anh, đoạn nghiệt duyên đầy đau khổ ấy liệu đã kết thúc hay sẽ còn kéo dài đến lúc nào nữa đây...
[...]
Ba ngày sau...
Thư Kỳ đứng soi mình trước gương, cô lặng lẽ nhìn vào người đối diện ấy thật lâu. Khác... đúng là khác xưa nhiều quá, cô đã chẳng còn là cô thiếu nữ của năm nào nữa rồi. Thời gian khắc nghiệt, lấy đi những ngày tháng thanh xuân tươi đẹp của cô và cũng trả lại cho cô rất nhiều bài học đắc giá. Dạy cho cô cả cách để buông tay một người mà bản thân cô đã từng xem là tất cả.
Đưa tay chạm nhẹ vào gương, cô khẽ nở một nụ cười buồn. Cô gái trong gương đã phải chịu đựng rất nhiều rồi, ngày tháng sau này, cô nhất định phải thật hạnh phúc nhé.
Xoay người rời khỏi nhà, Thư Kỳ vội vã chạy đến chạm xe buýt. Hôm nay là ngày đầu tiên cô đi thử việc, nhất định không được đến trễ.
"Thư Kỳ phải không?"
Quản lý nhà hàng lên tiếng hỏi cô. Thư Kỳ nhìn anh ta rồi gật đầu đáp.
"Phải! Là tôi."
"À... Phòng 174 gọi hai chai Whisky, cô mang lên đi."
"Dạ vâng!"
Thư Kỳ theo lời của quản lý mang hai chai Whisky đến phòng 174. Chỉ là khi cánh cửa mở ra, cô bỗng dưng lại đột ngột dừng bước.
Bên trong phòng, bốn người đàn ông đã ngoài năm mươi tuổi đang đưa mắt nhìn cô. Mà cô lúc này lại đang trong bộ dạng có chút" không kín đáo". Đồng phục của nhà hàng này là chiếc váy đen cao quá gối lại ôm sát lấy phần mông gợi cảm. Bên trên mặc chiếc áo sơ mi trắng, lại còn hở nút đến tận ngực. Nhìn vào thì liền có thể thấy nơi nhạy cảm lấp ló bên trong.
Thật sự mà nói, cô cũng là vì bất đắc dĩ nên mới cắn răng làm việc ở đây. Nếu không phải là vì lo tiền viện phí và còn phải dành tiền để đưa Thư Anh ra nước ngoài điều trị thì cô sẽ không bao giờ làm việc ở nơi thế này đâu. Bây giờ thì cô chỉ có thể cắn răng mà chịu thôi.
Đi vào trong phòng, Thư Kỳ khẽ cúi đầu chào bọn họ rồi nhỏ giọng nói.
"Xin chào! Whisky của các vị đây ạ."
Đặt hai chai rượu xuống bàn, Thư Kỳ liền vội vã muốn rời đi. Nhưng khi cô chỉ vừa mới xoay người thì cổ tay đã bị một người đàn ông giữ lại. Hắn ta đưa đôi mắt thèm thuồng nhìn một lượt cơ thể mơn mởn của cô rồi liếʍ môi nói.
"Em là nhân viên mới sao?"
Thư Kỳ cố gắng rút tay mình ra nhưng không tài nào rút được. Cô đưa đôi mắt tức giận lên nhìn hắn rồi nói.
"Xin lỗi! Phiền ông buông tay."
"Buông tay gì chứ! Nào chúng ta làm quen một chút đi."
"Xin lỗi, tôi còn phải làm việc."
"Ở đây rót rượu cho tôi, tôi nuôi em."
"Buông ra..."
"Ngoan! Nghe lời một chút. Chỉ cần em làm cho tôi vui vẻ thì nửa đời sau này em không cần phải lo gì cả."
"Tôi không cần, ông buông tôi ra."
Thư Kỳ ra sức vùng vẫy, người đàn ông kia lại ra sức giữ chặt cô hơn. Trong lúc dằn co, cô không cẩn thận mà tát một cái thật mạnh vào gương mặt của lão ta.
"Mẹ nó, cái con khốn này. Loại gái rẻ tiền mà còn bày đặt thanh cao. Hôm nay ông đây nhất định phải chơi chết mày."
"Đừng mà... á..."
Thư Kỳ vùng chạy đi nhưng một lão già khác lại nắm lấy tóc khiến cô đau đớn mà phải quay lại. Lão già lúc nãy túm lấy tay cô, bàn tay còn lại ôm lấy eo nhỏ mà cố gắng kéo cô vào trong góc phòng. Ba người khác nhìn chằm chằm vào cơ thể đầy đặn của cô, bọn họ cũng muốn cô.
Giữ chặt cô trên vách tường lạnh lẽo, bàn tay gớm ghiếc của lão ta đặt lên đùi cô rồi bắt đầu vuốt ve.
"Em đẹp lắm. Đi theo tôi, tôi sẽ cho em sung sướиɠ cả đời."
"Tôi không cần... Buông tôi ra."
"Chậc chậc... Ngoan... chiều bọn anh chút đi. Bọn này vui vẻ rồi thì sẽ cho em hẳn bốn tháng lương có chịu không?"
"Không... Đừng chạm vào người tôi."
"Ha ha... La đi, la lớn lên. Em có la đến rách họng thì cũng không có ai tới cứu em đâu."
Thư Kỳ tức giận nhìn chằm chằm vào gương mặt đã có nếp nhăn của lão ta. Cô thật sự... thật sự rất căm phẫn. Hai hàng nước mắt lặng lẽ ứa ra, nếu hôm nay cô bị vấy bẩn thì ngày mai sẽ là tang lễ của cô...