Thư Kỳ ngây người nhìn anh, trái tim cô lại nhói lên không ngừng. Giá như bốn năm trước, anh nói với cô mấy lời ngọt ngào thế này thì cô chắc chắn sẽ hạnh phúc lắm. Nhưng bây giờ, lời anh nói lại chỉ khiến cho cô đau lòng nhiều hơn mà thôi.
"Anh say rồi! Để tôi gọi người đưa anh về. "
"Không! Tôi không say. Em lại muốn trốn tôi nữa có đúng không?"
"Đã trở về đây rồi thì tôi cũng không có ý định sẽ bỏ đi nữa. Anh không cần lo."
Hàn Thiếu Phong không trả lời, chỉ im lặng nhìn cô thật lâu. Bốn năm xa cách, cô đã khác xưa quá nhiều rồi. Đôi mắt xinh đẹp ấy không còn mang theo nét dịu dàng buồn bã nữa, thay vào đó là vẻ quật cường mạnh mẽ hơn. Mái tóc dài thướt tha ngày trước giờ lại chỉ còn ngắn đến ngang vai. Cả gương mặt xinh đẹp ấy nữa, hình cũng khác trước rồi.
"Thư Kỳ! Em ốm đi rồi."
"Ốm hay mập cũng không liên quan gì đến anh. Anh say rồi, mau gọi người đến đón anh đi."
Tiếng chuông điện thoại reo lên cắt ngang cuộc đối thoại giữa hai người. Hàn Thiếu Phong lấy điện thoại ra, cả anh và cô đều nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình cuộc gọi đến. Chỉ là mỗi người lại mang theo một dòng cảm xúc khác nhau mà thôi.
Khẽ thở một hơi dài, cô mỉm cười nhìn anh rồi nói.
"Hoắc Tử Yên tìm anh rồi. Vừa đúng lúc anh có thể gọi cô ta đến đón anh."
Anh im lặng không trả lời, bởi lẽ anh cũng không biết phải trả lời với cô thế nào nữa. Thái độ này của anh càng khiến cô cảm thấy buồn cười với chính bản thân mình. Cô... Làm sao lại có thể nghĩ là anh thật sự nhớ cô kia chứ... Đúng thật là buồn cười quá rồi.
"Ngại quá! Đã làm phiền anh rồi. Hàn tổng, tôi xin phép đi trước."
Nói rồi, cô đưa tay đẩy nhẹ anh ra. Dáng người nhỏ nhắn bước đi thật dứt khoát, đến cả một chút chần chừ cũng không có.
Hàn Thiếu Phong nhìn theo bóng lưng cô, nơi đáy lòng lại thấy có chút đau nhói. Bốn năm không gặp, cô khác xưa rồi, khác đến mức anh dường như không còn nhận ra được cô nữa. Có lẽ... cô cũng đã hết yêu anh rồi.
Tiếng chuông điện thoại lại lần nữa reo lên. Vẫn là cái tên hiển thị lúc nãy. Khẽ trút ra một tiếng thở dài, anh chậm rãi nhấn nút nghe.
"Anh đây!"
"Thiếu Phong! Sao anh còn chưa về nhà?"
"Hôm nay anh bận, chắc sẽ không về được. Em ngủ trước đi đừng đợi anh."
"Nhưng mà... "
Hàn Thiếu Phong không cho Hoắc Tử Yên có cơ hội nói hết câu thì anh đã vội vàng tắt máy. Dáng người cao lớn vội vã đi ra khỏi phòng, anh nhất định phải tìm cô, nhất định phải hỏi rõ chuyện năm đó, cô có thai tại sao lại không nói với anh.
Chỉ là khi anh ra ngoài quầy rượu tìm gặp được quản lý thì mới biết, cô đã xin tan làm và đã đi rồi. Xem ra, Thư Kỳ thật sự không muốn gặp anh.
[...]
Bước chân lang thang độc bước trên con đường vắng, cô lặng lẽ đưa mắt nhìn dòng xe cộ tấp nập đông vui. Nhớ lại khoảnh khắc lúc nãy khi anh hôn cô, nơi mềm mại nhất trong lòng lại cảm thấy có chút xót xa. Cứ tưởng là bản thân đã buông bỏ được đoạn nghiệt duyên đau khổ ấy, hóa ra là chấp niệm vẫn còn sâu đậm đến mức không ngờ.
Năm đó bỏ đi, cô đã từng nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa. Đoạn tình cảm bi thương rẻ mạt ấy, cô sẽ tự mình chôn chặt vào nơi đáy tim. Rồi cô sẽ tìm một người khác để yêu thương, để cùng cô xây một tổ ấm nhỏ. Cô và người đó sẽ bình bình an an mà sống vui vẻ hết quãng đời còn lại. Vậy mà...
Nào có ngờ đâu được, bốn năm trôi qua, cô một chút quên anh cũng chưa từng. Nếu như có thì chính là nỗi nhớ anh ngày một nhiều hơn mà thôi. Lắm lúc cô tự hỏi, mối nghiệt duyên này liệu đã kết thúc hay chưa.
Quay đi ngoảnh lại, người làm cô tổn thương nhiều nhất lại chính là người mà suốt đời này cô vĩnh viễn cũng chẳng thể quên. Thử hỏi như thế có phải là buồn cười lắm hay không...
Khẽ bật cười tự chế giễu bản thân, cô vừa thấy thương lại vừa thấy bản thân mình đáng trách. Thương cho tình yêu của mình không được đáp lại, vậy mà vẫn cố chấp lao vào yêu anh. Trách bản thân mình không đủ tàn nhẫn để quên đi người đã làm cô tổn thương. Để đến cuối cùng, kẻ đáng thương nhất lại chính là bản thân cô. Mà kẻ đáng trách nhất lại cũng chính là cô.
Tự dưng cô lại muốn say một chút. Say rồi thì có thể sống thật với chính bản thân mình. Say rồi thì có thể khóc một trận cho thỏa. Say rồi thì có lẽ sẽ không cần phải nhớ đến anh. Vậy nhưng... một chữ say đó cũng chỉ là cô tự lừa mình dối người mà thôi. Bởi lẽ dẫu có say thêm bao nhiêu lần đi chăng nữa, cô cũng không bao giờ có thể quên được anh.
"Nếu mà chúng ta chưa từng gặp nhau thì tốt biết mấy. Hàn Thiếu Phong... tôi đau lòng quá... "
Phố về đêm, Thư Kỳ một mình lang thang giữa dòng người tấp nập. Cô lặng lẽ lê bước chân mệt mỏi, từng bước, từng bước đi về. Cơn gió đêm mang theo hơi lạnh thổi nhẹ qua mái tóc, vuốt ve hai bên má cô khiến gương mặt nhỏ nhắn ửng đỏ. Cô...hôm nay cô đơn quá.
Xa dần khỏi dòng người tấp nập, cô đi vào con đường nhỏ dẫn về xóm trọ cô đang ở. Con đường này vốn đã vắng vẻ, giờ đã khuya lại càng trở nên cô tịch. Nếu là cô của trước đây, chắc chắn sẽ không dám bước. Nhưng hiện tại đã khác, cô nào còn là cô gái yếu đuối năm xưa.Con đường nhỏ này đã trở nên quen thuộc, quen thuộc đến mức nhắm mắt lại cô cũng có thể bước đi.
Cô cúi đầu, nhìn bóng mình đơn độc dưới ngọn đèn đường khuya. Có nhiều lúc, cô thấy lòng lạnh lẽo đến lạ, cũng muốn tìm một ai đó để yêu thương. Nhưng biết sao được, trái tim cô cũng nhỏ bé lắm, một người chưa ra thì sao người khác có thể bước vào được.
"Lại mất tích ".
Đầu cô đυ.ng phải một khuôn ngực rắn chắc của người nào đó. Cô đưa tay lên xoa xoa phần trán vừa bị đau. Người đàn ông này... Tốt với cô lắm.
"Em về lúc nào, tại sao không nói với anh?"