Màn đêm tĩnh lặng bao trùm khắp nhân gian, ánh đêm dài đen đặc như muốn nuốt chửng tâm hồn cô gai nhỏ. Thư Kỳ ngồi trên giường bệnh, đôi mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng lại nặng nề đến khôn nguôi.
Đôi mắt xinh đẹp khẽ chớp, nước mắt nhẹ nhàng rơi ra. Cô như đang hoài niệm về quá khứ, hối tiếc cho khoảng trời thanh xuân tươi đẹp đã qua. Nhớ lại năm tháng đó, có bao nhiêu là đau lòng, bao nhiêu là hối tiếc, cô cũng chẳng thể đếm được. Chỉ là ngay thời điểm hiện tại, đau lòng chồng chất lên nhau khiến trái tim cô tan nát cả rồi.
Bốn năm thanh xuân tươi đẹp nhất, cô đã dành trọn trái tim mình để yêu anh. Hai năm sống trong cuộc hôn nhân không hạnh phúc, cô cũng đã làm tròn nghĩa vụ của một người vợ đúng nghĩa. Vậy mà ngần ấy năm bên anh, cô vẫn chẳng thể nào lung lay được trái tim của người đàn ông ấy.
Ngày Hoắc Tử Yên trở về, cô biết là bản thân mình đã đến lúc rời đi. Chỉ là trong lòng vẫn có chút tiếc nuối không cam. Nhưng... Danh phận này là cô mượn của cô ấy, chính chủ đã về, người thay thế cũng nên rời đi.
Đưa tay lau nhẹ dòng nước mắt đang chảy dài trên gương mặt nhợt nhạt của mình, Thư Kỳ cố gắng kéo ra một nụ cười. Chỉ là nụ cười đó lại khiến cho người ta nhìn thấy lại càng thêm xót xa hơn.
Cánh cửa phòng bật mở, một dáng người cao lớn mang theo mùi hương nước hoa quen thuộc đi vào trong. Mùi hương nước hoa lan tỏa của không khí khiến cô không cần nhìn cũng liền biết người bước vào là ai. Bóng dáng cao lớn ấy, vừa quen lại vừa lạ, vừa gần lại vừa xa. Gần là ngay trước mắt nhưng lại xa đến mức cô chẳng thể đưa tay chạm tới dù chỉ là một lần.
"Sao hả, cô đang ngồi sám hối tội lỗi của mình sao?"
Giọng nói lạnh lùng vang lên trong màn đêm tối tăm của phòng bệnh giống như một mũi dao nhọn đâm thẳng vào tim cô. Người đàn ông này vẫn luôn biết cách làm tổn thương cô như thế, vẫn luôn biết cách làm cho cô đau lòng. Vậy mà cô lại cố chấp mà yêu lấy anh.
Không nghe tiếng cô trả lời, Hàn Thiếu Phong đi đến bên cạnh giường bệnh. Bàn tay to lớn đưa ra bóp lấy chiếc cằm nhỏ, ép cho cô phải ngẩng mặt lên nhìn anh. Nhìn thấy những giọt nước mắt lấp lánh còn đọng lại, khóe môi người đàn ông kéo ra một nụ cười lạnh lẽo.
"Khóc sao? Kẻ không có trái tim như cô mà cũng biết khóc sao?"
"Chúng ta li hôn đi."
Trái tim anh bỗng lạc mất một nhịp, đôi mắt lạnh lùng mang theo chút bất ngờ xen lẫn một chút lo sợ mau chóng được anh giấu đi. Hàn Thiếu Phong cười lạnh, giống như thể anh chưa nghe thấy lời cô vừa nói mà hỏi lại.
"Lặp lại lần nữa."
"Hàn Thiếu Phong! Chúng ta li hôn đi."
Thư Kỳ nhìn anh, đôi mắt trong veo và tĩnh lặng đến không ngờ. Hai giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống khiến anh cảm thấy khó chịu vô cùng.
Lần này thì anh đã nghe rõ rồi, chỉ là khi nghe xong, trái tim lại bỗng dưng có chút lo sợ. Cảm giác đó, giống như thể trái tim anh bị ai đó bóp nghẹn. Đôi môi kéo ra một nụ cười lạnh, anh trả lời cô.
"Được! Tôi sẽ cho cô 2 tỷ. Với số tiền đó, đủ để cô sung sướиɠ hết nửa đời còn lại."
Ngô Thư Kỳ nghe xong, đôi môi hồng khẽ nở nụ cười nhạt. Hóa ra tình yêu của cô chỉ rẻ mạt đến vậy thôi sao... Đau lòng thật đó. Nhưng thôi, thà là đau một lần tâm can phế liệt còn hơn là để vết thương cứ đau rát mãi không thôi.
Hàn Thiếu Phong buông cô ra, xoay người bước đi. Nhìn theo bóng lưng cao lớn ấy, Thư Kỳ lớn tiếng hỏi anh.
"Nếu như có một ngày anh biết được sự thật... Hàn Thiếu Phong, anh sẽ không hối hận chứ?"
Bước chân anh đột ngột dừng lại, đôi mắt lạnh lùng hiện lên một tia phức tạp mà lạnh lùng trả lời.
"Tuyệt đối không!"
Nói rồi, dáng người cao lớn ấy đi một mạch ra khỏi phòng bệnh. Thư Kỳ ngồi trên giường, gương mặt nhợt nhạt kéo ra một nụ cười đau lòng.
"Anh đã nói thì nhất định phải nhớ cho kĩ, tuyệt đối không được hối hận."
Trái tim cô... chết rồi...
[...]
Sáng hôm sau...
Hàn Thiếu Phong mở cửa đi vào phòng bệnh, chỉ là anh không nhìn thấy cô. Đổi lại, người đứng trước mặt anh là Ân Khải Trạch.
"Ngô Thư Kỳ đâu?"
Ân Khải Trạch ngước mắt lên nhìn người trước mặt, anh thật sự chỉ muốn lao vào mà đánh chết Hàn Thiếu Phong ngay lập tức. Người con gái anh yêu nhất, đến cả mắng anh không nỡ mắng, vậy mà khi đến tay Hàn Thiếu Phong, lại bị dày vò không thương tiếc. Nhìn thấy cô đau lòng, Ân Khải Trạch chỉ muốn gϊếŧ chết Hàn Thiếu Phong cho xong.
"Tôi hỏi Ngô Thư Kỳ đâu?"
"Cô ấy đi rồi!"
"Đi? Đi đâu?"
"Tao không biết! Cô ấy để lại cho mày thứ này."
Ân Khải Trạch đưa cho anh một tờ giấy A4, trên đó đề mấy chứ to tướng:"ĐƠN XIN LI HÔN."
Cầm lá đơn trên tay, lần đầu tiên Hàn Thiếu Phong cảm giác được sự run rẩy trong lòng mình. Thư Kỳ đi rồi, đi mà không một lời từ biệt, chỉ để lại một tờ giấy li hôn lạnh lẽo rồi lặng lẽ mà bỏ đi. Tại sao... Tại sao lại bỏ đi...
Hàn Thiếu Phong biết rõ tình cảm của cô dành cho anh vậy nên anh chưa từng nghĩ sẽ có một ngày cô lại rời khỏi anh mà đi. Anh lại càng không hề nghĩ tới, cô lại không từ mà biệt, âm thầm lặng lẽ biến mất khỏi cuộc sống của anh như thế. Sẽ không đâu... Cô sẽ không bỏ anh đi đâu.
"Hàn Thiếu Phong! Chúc mừng mày, cô ấy đi rồi, không cản trở mày và Tô Tử Yên nữa. Mày vui rồi chứ?"
Hàn Thiếu Phong không trả lời, anh siết chặt tờ giấy trong tay rồi giận dữ nói.
"Cứ như vậy mà trốn tránh tội lỗi của mình sao? Ngô Thư Kỳ, cô đừng mong thoát khỏi tôi. Cùng trời cuối đất, tôi nhất định phải tìm được cô."
[...]
Đoàn tàu chạy nhanh trên đường ray đưa Thư Kỳ rời khỏi nơi đau lòng ấy. Nếu như cô đi bằng đường hàng không, anh nhất định sẽ tìm được cô. Vậy nên... cô chọn cách này để vĩnh viễn biến mất, không để anh gặp lại cô thêm một lần nào nữa.
Nửa đời thanh xuân tươi đẹp nhất, cô đã dành trọn trái tim mình để yêu anh. Nửa đời còn lại, để cô tự yêu lấy bản thân mình có được không...
Đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh chiều tà nhuộm màu tím hoàng hôn. Cô đi nhé, đi về phía hoàng hôn, một mình đơn độc bước về phía cuối chân trời, bước về phía không còn có anh...
"Hàn Thiếu Phong! Anh nhất định phải hạnh phúc. "
Đó là điều cuối cùng cô có thể làm cho anh. Chúc anh nửa đời còn lại, hạnh phúc bên người mà anh yêu. Còn cô... cô chẳng muốn yêu anh nữa đâu. Yêu anh... đau lòng lắm...