Trùng Sinh: Hào Môn Đại Tiểu Thư

Chương 35: Mạn Nhu, Thẩm Tử Mặc

Tần Lâm nghe câu này, mắt trợn lên nhìn Tần lão gia, còn Tần Phong ý cười trong mắt sâu thêm một chút. Mục đích đến đây đã đạt được vậy hắn cũng không muốn tiếp tục ở lại nữa. Tần Phong bình thản đứng lên, cũng không nhìn Tần Lâm một cái nói: "Vậy thì con về Trừng Viên đây."

"Ở lại ăn bữa cơm đã rồi về." Tần Huy thấy Tần Phong muốn đi nên nói.

"Ông ngoại còn ở Trừng Viên, xong việc rồi con về xem ông ngoại thế nào, con xin phép." Trong lời nói của hắn rất lễ độ, không hề có phần cao ngạo hay không hiểu chuyện nhưng cho người ta có cảm giác không thể thay đổi ý hắn lại không ai có thể bắt bẻ được.

Hắn nói xong liền quay người ra ngoài, không nhìn đến gương mặt tái mét của Tần Lâm một chút nào.

"Cha...con..." Tần Lâm vốn không cam tâm, chưa đợi Tần Phong đi khỏi đã lên tiếng.

"Anh con nói đúng, hiện tại con cần tập trung cho dự án mới này. Những công việc khác ở Tần Thị để anh con đảm nhiệm. Nó mới về, cũng nên để cho người ở Tần Thị biết Tần Phong đã quay về." Tần Huy bình tĩnh nói.

"Được rồi, ra ngoài đi. Còn nữa chuyện ở Angel tốt nhất đừng lặp lại điều gì ngu xuẩn tương tự như vậy!" Ông mệt mỏi day thái dương vẫy tay để Tần Lâm quay ra ngoài, trong giọng nói mang theo không kiên nhẫn.

Tần Lâm lúc này dù không cam lòng và tức giận cũng không dám nói gì thêm, mang vẻ mặt đen thui đi ra khỏi phòng. Ở bên ngoài Ngu Tư Vũ đã chờ sẵn hắn ở đó, trên mặt là vẻ lo lắng.

Vừa rồi bà thấy Tần Phong từ trên tầng đi về, một câu cũng không nói. Bà sợ lại có chuyện nên mới lên đây xem thử. Bà bước lên dè dặt hỏi Tần Lâm: "Có chuyện gì sao?"

Tần Lâm nhìn mẹ mình vẻ mặt vô cùng khó chịu, vừa đi xuống tầng vừa nhỏ giọng nói: "Cha nói để Tần Phong tiếp quản những phần việc còn lại của con, để con tập trung vào dự án mới."

Ngu Tư Vũ nghe vậy, trầm mặc một chút rồi dịu dàng nói: "Như vậy cũng không có gì không tốt. Con hiện tại đang cần thời gian hoàn thành dự án kia. Chỉ cần làm tốt thì sợ gì về sau không đoạt lại hết những thứ kia, còn có thể khiến cho cha con tín nhiệm con."

"Con không cần vì việc nhỏ này mà phiền lòng, chỉ cần con có địa vị vững chắc ở Tần Gia, thì việc đánh bại nó sẽ nằm trong tầm tay con." Ngu Tư Vũ vừa đi vừa nhỏ giọng khuyên nhủ.

"Con đương nhiên biết chuyện đó, nhưng mà con vẫn khó chịu." Tần Lâm cau mày nói.

Ngu Tư Vũ thở dài một hơi: "Hiện tại chúng ta phải thận trọng, không thể để Tần Phong nắm được điểm yếu. Ở dự án lần này con cũng phải cẩn thận. Tần Phong trở về, nó sẽ không để yên cho con. Con phải tìm cách ở chỗ của cha con, để cha con ở giữa ngăn cản Tần Phong, không cho nó giở trò gì trong lúc dự án này được tiến hành. Con hiểu không?"

Nghe mẹ mình nói, Tần Lâm bỗng bừng tỉnh. Đúng vậy, Tần Phong vừa về liền đòi lại quyền lực từ tay hắn. Với tính cách của Tần Phong sao để yên cho hắn hoàn thành dự án quan trọng kia. Có lẽ Tần Phong hôm nay chỉ muốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn, để hắn ghen tị sau đó bất chấp muốn hoàn thành dự án này rồi Tần Phong sẽ ra tay, rồi hất hắn đi. Mà một khi hắn đã bị dao động, vậy Tần Phong sẽ dễ dàng ra tay. Mẹ nói đúng, hắn không thể vì quyền lợi tức thời mà bỏ lỡ đi cái lớn khác. Hắn nhắm mắt hít một hơi dài sau đó thở ra, cả người khôi phục dáng vẻ bình tĩnh ban đầu. Suýt chút nữa hắn đã bị Tần Phong tính kế. Hắn quay sang nhìn mẹ mình, nói: "Con đã biết."

Thấy con trai đã hiểu được ý của mình, Ngu Tư Vũ thở phào một hơi cười nhẹ gật đầu, hai người cũng không nói thêm gì nữa.

Tần Phong ngồi trên xe đi về Trừng Viên, hắn ngả đầu ra đằng sau nhắm mắt dưỡng thần. Khóe môi còn giữ nét cười nhàn nhạt.

Màn đêm buông xuống giữa thành phố đông đúc, Mạn Nhu ngồi ở nhà của Thẩm Tử Mặc, nhìn lên giờ đang hiển thị trên màn hình điện thoại. Đã 12 giờ nhưng Tử Mặc vẫn chưa về. Thẩm Tử Mặc đã dọn ra ngoài ở được 2 năm, hắn không ở Thẩm Gia.

Mạn Nhu vì buổi sáng lỡ chọc giận hắn, lại không dám đến Thẩm Thị làm phiền hắn cho nên cô đến đây. Vì là nhà riêng của Thẩm Tử Mặc nên bình thường có mỗi một dì giúp việc đến nấu ăn rồi dọn dẹp. Cô muốn bồi thường cho hắn nên để dì giúp việc nghỉ ngơi sớm còn cô chuẩn bị một bàn đồ ăn giúp hắn. Nấu từ lúc chiều đến khoảng 7 giờ tối mới xong. Cô nghĩ giờ này chắc hắn cũng sắp về rồi nên ngồi đợi hắn. Đợi mãi cuối cùng nhìn giờ đã 12 giờ đêm, hắn còn chưa về. Trong lòng cô lo lắng, không biết ở bên ngoài hắn có làm sao không? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Vì sao giờ này còn chưa trở về nhà? Hàng loạt câu hỏi xuất hiện trong đầu cô, cô cũng đã gọi điện thoại cho hắn nhưng điện thoại hắn hình như tắt máy, đều không thấy đổ chuông. Cô muốn đứng dậy đi tìm hắn, nhưng không biết hắn ở đâu mà tìm, chỉ có thể ngồi ở đây đợi.

12 giờ 45 phút, cuối cùng bên ngoài cũng có tiếng động. Mạn Nhu đứng bật dậy, trong lòng là mừng rỡ không thể tả cô đi ra ngoài đón hắn. Nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến cô sững sỡ đến không nói nên lời. Cô nhìn thấy Thẩm Tử Mặc đang khoác tay một người con gái khác đi vào trong tình trạng say khướt. Mà người con gái kia cô biết, đó chính là Chu Thiên Ân, thiên kim tiểu thư của Chu Gia.

Chu Thiên Ân nhìn thấy Mạn Nhu cũng ở đây, có bất ngờ. Nhưng rất nhanh đôi môi được bôi một lớp son đỏ đậm của cô ta cong lên, ánh mắt nhìn Mạn Nhu mang theo khinh bỉ: "Cô ở đây đợi Tử Mặc sao?"

Tử Mặc? Gọi thân thiết vậy sao? Mạn Nhu cố nén tức giận trong lòng xuống, cười duyên nói: "Hóa ra là Chu tiểu thư, tôi còn tưởng ai."

Chu Thiên Ân nhìn Mạn Nhu biểu cảm không như những gì cô ta tưởng tượng, mày nhíu lại: "Cô có ý gì."

"À, là lúc sáng, Tử Mặc có dặn tôi ở đây chờ anh ấy về. Lại không ngờ uống sau khướt như vậy, làm phiền Chu tiểu thư đã giúp đỡ người yêu tôi về nhà. Chuyện còn lại không cần cô lo nữa đâu." Mạn Nhu vẫn giữ nguyên ý cười trên môi, vừa nói chân vừa bước lên đưa tay đỡ lấy Thẩm Tử Mặc.

Chu Thiên Ân bị hành động của Mạn Nhu làm kinh ngạc. Trong trường hợp này mà cô ta vẫn có thể bình tĩnh như vậy được sao? Vì vậy khi Mạn Nhu tiến lên đỡ Thẩm Tử Mặc, cô ta cũng buông ra.

Mạn Nhu thấy vậy, cười nhẹ nhưng ý cười không đạt đến đáy mắt nói: "Cảm ơn Chu tiểu thư." Xong không nói lời nào đóng cửa, khóa trái cửa lại.

Lúc này, trên mặt Mạn Nhu mới hiện ra vẻ khác thường. Cô quay sang nhìn người con trai vì say rượu nên một bên mặt đang nghiêng về phía cô. Ánh mắt cô vô cùng phức tạp, cô liêu xiêu đỡ Thẩm Tử Mặc đến phòng của anh ta. Cô đỡ anh ta nằm xuống giường nhẹ nhàng cởi giầy cùng tất cho anh, sau đó quay vào nhà tắm. Lúc đi ra cô cầm theo một chiếc khăn mặt cùng một chậu nước nhỏ. Cô ngồi bên cạnh Thẩm Tử Mặc, nhẹ nhàng nhúng chiếc khăn kia vào chậu nước rồi vắt sạch, sau đó cẩn thận lau mặt cho anh ta. Lúc này trong hốc mắt cô đã chứa đầy nước mắt. Lau xong mặt cho Thẩm Tử Mặc cô lại lau đến tay, khi hoàn thành hết những việc cần làm cô lại ngồi nhìn anh. Những giọt nước mắt kìm nén bây giờ mới rơi xuống. Cô ngồi đó, yên lặng khóc, từng giọt từng giọt nước mắt chảy xuống thấm vào chiếc váy cô đang mặc trên người. Những ngón tay nhỏ nhắn trắng trẻo khẽ sờ lên đôi lông mày của Thẩm Tử Mặc, trượt dần xuống đôi môi anh ta. Cô cất giọng khàn khàn: "Tử Mặc, nhẫn nại của em sắp không còn nữa rồi!"

Ngồi một lúc, cô nhìn lên đồng hồ hiện tại đã là 2 giờ sáng. Nhìn đến người đàn ông khiến mình yêu thương lại cũng khiến mình đau khổ cô cúi người, hôn lên trán hắn một cái rồi nở nụ cười. Nụ cười của cô lại dịu dàng như trước giống như việc gì cũng chưa từng xảy ra. Cô đứng lên, tắt đèn rồi quay lại nói với Thẩm Tử Mặc còn đang ngủ say trên giường: "Ngủ ngon nhé, Tử Mặc." rồi quay người bước ra ngoài.

Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Tử Mặc tỉnh dậy. Anh chỉ cảm thấy đầu óc đau như dùng búa đập thật mạnh vào đầu. Nhìn xung quanh mình lại không biết vì sao hôm qua anh về được đến nhà. Ngày hôm qua bạn bè anh rủ nhau tụ tập chơi bời, anh ta không biết mình uống bao nhiêu lại say đến mức nào. Ôm đầu vào nhà vệ sinh rửa mặc cho tỉnh táo sau đó bước xuống nhà.

Thấy dì giúp việc đang ở dưới bếp cặm cụi nấu đồ, Thẩm Tử Mặc đi đến bàn ăn ngồi xuống, bà tay đưa lên ấn nhẹ đầu nói: "Hôm qua là ai đưa cháu về vậy?"

"À tôi cũng không biết, hôm qua Giản tiểu thư đến đây nấu bữa tối cho cậu chủ, sau đó lại ngồi đợi cậu chủ. Tôi cùng cô ấy đợi đến 11 giờ đêm thì cô ấy nói để cô ấy ngồi đợi, rồi nói tôi đi ngủ trước đi. Sáng nay khi tính dậy thì tôi đã không thấy Giản tiểu thư đâu nữa rồi."

"Nhu Nhi hôm qua đến đây sao?" Thẩm Tử Mặc dừng lại công việc đang xoa đầu nhíu mày nói.

"Vâng." Dì giúp việc bưng đồ ăn sáng lên cho Thẩm Tử Mặc gật đầu nói.

Trong lòng Thẩm Tử Mặc có chút hốt hoảng. Nhưng nếu hôm qua Mạn Nhu nhìn thấy điều gì không vừa lòng chắc chắn anh sẽ không được yên bình mà ngủ như vậy. Nhìn chiếc điện thoại ở bên cạnh, sáng nay anh ta cũng đã đọc được tin nhắn của Mạn Nhu gửi lúc chiều hôm qua, lại còn rất nhiều cuộc gọi. Cô có lẽ vì sợ làm anh tức giận nên mới đến đây làm bữa tối. Thẩm Tử Mặc nghĩ vậy cũng không nghĩ nhiều nữa, chuyên tâm ăn sáng.

Mà Mạn Nhu hôm qua sau khi về cũng ngủ không được lại khóc cả đêm, đến lúc sáng mang hai cái quầng thâm mắt đi học. Diễm Tinh và Diệu An bị bộ dạng của Mạn Nhu dọa sợ hết hồn. Nhìn cô bạn mình cả người mệt mỏi, mắt giống như vì khóc cả đêm nên có hơi sưng. Diễm Tinh và Diệu An nhíu mày, đồng thời nghĩ đến người nào đó.

"Nhu Nhi, Thẩm Tử Mặc bắt nạt cậu?" Diệu An lạnh lùng hỏi Mạn Nhu một câu.

Mạn Nhu sau khi nghe phải 30 giây sau mới phản ứng lại, vội xua tay nói: "Không, không phải đâu. Tử Mặc không làm gì tớ cả. Tớ chỉ có chút việc nghĩ không thông mà thôi."

Diễm Tinh nhìn cô bạn, suy nghĩ một chút rồi vẫn nói ra ý nghĩ của mình: "Nhu Nhi, bọn tớ là bạn của cậu, chỉ mong cậu có thể tìm được người khiến cậu hạnh phúc. Thẩm Tử Mặc không đáng để cậu làm như vậy."

Mạn Nhu mỉm cười lại không tiếp tục nói. Chỉ có cô mới biết cô có bao nhiêu chấp nhất với mối tình này. Cô cũng biết Diễm Tinh cùng Diệu An lo lắng điều gì. Nhưng cô còn có hai cô bạn không phải sao, cô cũng còn cha mẹ yêu thương cô nữa. Cho nên dù cô đối với Thẩm Tử Mặc như thế nào đi chăng nữa, cô cũng sẽ không bao giờ nghĩ đến những chuyện ngu ngốc làm hại đến tính mạng mình. Chỉ là có những chuyện cô làm sao cũng chưa thể buông xuống được mà thôi.

"Nhu Nhi, có chuyện gì cũng đừng giấu bọn tớ. Chúng ta là bạn, là người để cậu có thể thoải mái nói chuyện. Nếu không bọn mình cũng sẽ rất buồn. Nếu muốn khóc, có thể đến trước mặt bọn tớ khóc. Bọn tớ sẽ không bao giờ chê cậu phiền, cũng không bao giờ vì cậu khóc mà nói cậu yếu đuối. Sẽ luôn ở bên cạnh cậu." Diễm Tinh cầm tay Mạn Nhu nói.

Mạn Nhu gật đầu: "Thật sự không có chuyện gì đâu, các cậu yên tâm." Mạn Nhu bị câu nói của Diễm Tinh làm cho cảm động, cầm chặt tay Diễm Tinh nói, trên gương mặt cũng thoải mái đi không ít.

"Nhu Nhi, bọn tớ chỉ muốn cậu vui vẻ. Nếu có ai bắt nạt cậu, cậu nhất định phải nói ra. Tớ và Diễm Tinh ra mặt giúp cậu." Diệu An cũng cầm tay Mạn Nhu nói.

"Có những người bạn tốt như các cậu ở bên cạnh, tớ luôn luôn vui vẻ. Và làm gì có ai có thể bắt nạt tớ được chứ. Nếu như có, tớ sẽ nói với hai cậu để hai cậu cùng tớ dạy cho người đó một bài học." Mạn Nhu bật cười gật đầu nói.

Thấy vẻ mặt Mạn Nhu cũng đã bình thường trở lại, tảng đá trong lòng Diễm Tinh mới nhẹ nhàng hạ xuống. Cô lại tìm câu chuyện nói cho Mạn Nhu nghe chọc Mạn Nhu cười. Chả mấy chốc cả ba người lại vui vẻ cười đùa với nhau.

Sau giờ học, Tần Phong rất đúng giờ đến đón Diễm Tinh. Nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, Diễm Tinh cười chào tạm biệt với hai cô bạn của mình, theo thói quen mở cửa sau của chiếc xe ra định ngồi vào. Nhưng khiến cô ngạc nhiên là hôm nay người lái xe không phải Devil hay Jason mà lại là Tần Phong. Vừa nhìn thấy Tần Phong, Diễm Tinh đã cười chào: "Phong ca ca."

Tần Phong nhìn cô gật đầu, ánh mắt liếc qua vị trí bên cạnh mình nói: "Lên đằng trước ngồi đi." Giọng nói của hắn nhu hòa hiếm thấy.

Diễm Tinh nghe vậy cũng gật đầu, đóng cửa đằng sau lại sau đó mở cửa xe ghế phụ liền bước vào.

"Hôm nay Devil và Jason có việc bận sao ạ? Sao anh lại lái xe." Cô ngồi vào, thắt dây an toàn xong mới quay sang nói với Tần Phong.

"Đúng vậy, hôm nay họ có việc bận nên tôi tới đón em." Tần Phong cười nói với Diễm Tinh.

"Sao vậy? Không muốn tôi lái xe chở em đi? Sợ tôi đi không an toàn sao?" Tần Phong nghiêng người nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ nhắn của Diễm Tinh cười cười hỏi.

"Không phải, chỉ là chưa thấy anh lái xe bao giờ nên có chút ngạc nhiên." Diễm Tinh lắc đầu, mặt hơi đỏ nói. Biểu cảm của cô lộ liễu thế cơ à.

"Vậy chúng ta đi thôi." Tần Phong cũng không trêu chọc cô nữa, ngồi thẳng lưng, nhấn ga phóng xe đi.