Tán Tu Nan Vi

Chương 10: Ngươi Lại Đánh Ta Thử Xem (2)

Rõ ràng nói muốn đi mua đồ ăn, thế nào mà tau không trở lại?

Thấy nàng ngây ngốc đứng đó, ánh mắt nhìn chằm chằm tay mình, Hà Yến Tâm lúc này mới phản ứng được.

"Đừng nhì, tất cả đề đựng trong túi dự trữ." Nói rồi chỉ vào túi đựng bên hông: "Đây chính là túi trữ vật, có thể mang rất nhiều thứ, về sau cho mỗi người các ngươi một cái."

"Sư phụ cùng tiên nhân biến ra thuyền nhỏ, đều là vật trang từ túi trữ vật này sao?"

"Không sai, thuyền nhỏ kia là pháp khó phi hành, các ngươi đến trúc cơ là có thể dùng."

Trong lòng Hà Miểu Miểu không ngừng tán thưởng, tu tiên thật tốt! Trúc Cơ thật tốt! Nàng muốn nhanh nhanh đạt đến Trúc Cơ!

Đi vào trong sơn động, Hà Toàn Linh cùng Hà Song Linh tiến tới đón, hương về phía Hà Yến Tâm chào.

"Ngồi xuống đi, ăn cơm trước, buổi chiều liền chỉ các ngươi cách dẫn khí nhập thể."

Nói xong cũng không thấy động tác gì, chỉ thấy trên bàn đột nhiên xuất hiện một thùng cơm nóng hầm hập, đồ ăn và ba cái chén nhỏ.

Những đồ ăn kia là thứ mà Hà Miểu Miểu cùng Hà Toàn Linh ngày thường cũng không dám nghĩ tới! Ngay cả người trong nhà có tiền như Hà Song Linh cũng chưa thấy qua đồ ăn tinh phẩm như vậy.

Ba người rõ ràng đều đã ăn qua Tích Cốc đan, vậy mà lúc này bụng lại rêu rột rột, nhưng mà vẫn không có ai dám động thủ trước. Chỉ dám nhìn chằm chằm vào đồ ăn rồi chảy nước miếng, chờ đợi Hà Yến Tâm lên tiếng.

"Nhìn chằm chằm làm gì? Còn không mau ăn đi, ta đến bờ hồ đả tọa, các ngươi ăn xong liền đi ra."

Nhìn Hà Yến Tâm nhẹ nhàng ra ngoài, Hà Miểu Miểu là người đầu tiên động thủ, đem thùng cơm kéo đến trước mặt. Xới Hà Toàn Linh cùng mình một chén.

Thừa dịp Hà Song Linh còn đanh xới cơm, nàng đem hơn nữa phần đồ ăn cho vào bát hau người, làm Hà Song Linh tức giận thiếu chút nữa ném bát.

Nhìn Hà Yến Tâm ở thật xa bên ngoài, hắn thấp giọng hung hăng nói: "Hai đứa con hoang các ngươi thật không có ý thức! Về sau ta học được tiên thuật, xem ta có đốt chết các ngươi không!"

Hà Miểu Miểu không chịu thua thiệt! Mặc kệ về sau hắn lợi hại thế nào, bây giờ vẫn là chưa có bản lĩnh.

Nàng dùng một bàn tay quất tới, nhất thời trên gương mặt ngăm đen của Hà Song Linh liền xuất hiện dấu tay.

"Ngươi dám đánh ta?!" Hà Song Linh che mặt, kỳ thật cũng không quá đau nhưng hắn tức giận đến phát run: "Ngươi còn dám đánh ta thử xem?!"

Bốp!

Hà Song Linh: "..."

Hà Toàn Linh: "..."

Chưa bao giờ ngừng chú ý động tĩnh của ba người, Hà Yến Tâm: "..."

Hà Miểu Miểu đánh xong liền thu tay, cũng không nói gì, đem chén cơm ra ăn, thỉnh thoảng còn chọc chọc Hà Toàn Linh ngu ngơ.

Hà Song Linh cắn răng, nhìn Hà Yến Tâm đang ở bên ngoài, cuối cùng vẫn không dám đánh lại.

Chỉ là trong lòng lẳng lặng xuất hiện một suy nghĩ, chung quy đợi đến một ngày, ta liền đem cái tát ngày hôm nay trả lại gấp bội!

Chín mâm đồ ăn đối với ba người cũng không tính là gì, rất nhanh đã bị tiêu hóa toàn bộ.

Sờ bụng tròn vo, ba người đi đến hồ nước bên ngoài, học bộ dáng Hà Yến Tâm, mặt hướng phía nàng rồi ngồi xuống.

"Nhắm mắt lại đi, trong lòng không còn việc gì vướng bận, tâm tư thoải mái, lẳng lặng cảm nhận linh khí xung quanh."

Hà Miểu Miểu nghiêm túc thực hiện mỗi một bước, nhưng mà trong lòng không nhịn được suy nghĩ này nọ, rất nhanh liền cảm thấy khó chịu, cổ cũng đau, chân cũng đau, thân thể nhỏ nhắn rất đã không thể ngồi thẳng.

Hai người khác đương nhiên cũng như vậy, không đến nửa nén hương, tất cả đều đã không chịu nổi.

"Không được nhúc nhích! " Hà Yến Tâm giọng điệu nghiêm khắc, hù cho ba người lập thức ngồi thẳng.

Hà Miểu Miểu nhịn không được hướng ánh mắt về phía Hà Yến Tâm, thấy Hà Yến Tâm từ từ nhắm chặt hai mắt, trong lòng nàng liền bội phục không thôi.

Ngay cả khi nhắm mắt cũng có thể biết được động tĩnh của ba người, có phải mở mắt ra liền có thể đem nàng nhìn thấu?

Đến đây, Hà Miểu Miểu liền thầm nghĩ, nếu nàng vừa mới ăn cái gì, có phải hay không sư phụ đều biết? Trong bụng ra sao? Hay là ngay cả xương cốt cũng bị nhìn thấy?

Trong suy nghĩ miên mang của nàng, buổi chiều nhanh chóng qua đi. Ba người vẫn không thể dẫn khí nhập thể.

Hà Yến Tâm vô cùng bình tĩnh, không hề phẫn nộ hay quở trách như trong tưởng tượng, chỉ thản nhiên nói: "Ba người nghỉ ngơi chốc lát, buổi tối lại bắt đầu luyện thể."