"Gia gia, ta không đi!" Đại Tráng không biết lá gan từ đâu tới, bỗng nhiên từ phía sau Nhị Nha hét lên một câu.
"Đồ hỗn trướng, được tiên nhân xem là phúc khí của ngươi! Lão tử muốn ngươi đi thì ngươi phải đi! Nhị Nha, dẫn hắn đi tắm rửa."
Nhị Nha bỏ lại dáng vẻ hạt đậu của Đại Tráng. mang chậu nước lớn hướng về phía sau nhà cỏ.
"Ô ô ô... Nhị Nha, ta không muốn đi... Đại Hổ nói với ta, những tiên nhân kia đều ăn thịt tiểu hài tử, uống máu tiểu hài... Ô ô ô... ta không muốn chết..."
Nhị Nha khó chịu đẩy hắn một cái, đặt chân leo lên ghế thượng đẩu, múc một bầu nước đổ lên người hắn, lúc này mới mở miệng nói: " Lời nói của Đại Hổ mà ngươi cũng tin? Lại noi ngươi khóc thì có ích gì? Không muốn thì buổi tối liền chạy đi."
"Chạy... Thật sự? Ngươi mang theo ta... Chạy?"
"Chính ngươi chạy, ta muốn đến xem tiên nhân ăn người!"
Ngày thứ hai trời vừa sáng, lão đầu bỏ qua vẻ mặt hưng phấn của Nhị Nha cùng sống không còn gì luyến tiếc của Đại Tráng, sốt ruột, bận rộn, hoảng sợ chen vào trong đám người.
Nhị Nha hôm nay vẫn mặc bộ xiêm y kia, tối qua vừa mới tắm, còn có chút ướŧ áŧ, gương mặt được lạu rất sạch sẽ. Tóc đuôi ngựa buộc hai bên đem ngũ quan lộ ra.
Trong mắt tròn vo lộ ra vài phần giảo hoạt, bên trái khóe mắt còn có một nốt ruồi mĩ nhân nho nhỏ, sống mũi cao thẳng cùng với môi mỏng khẽ giương lên, cùng với dáng vẻ tiểu ăn mày lôi thôi ngày thường như hai người khác nhau.
Đại Tráng cũng được tắm sạch sẽ, cả người trắng như tuyết, thêm với một đường bước đi thong thả, so với ngày thường càng giống tiểu cô nương.
Ông lão rất nhanh lôi kéo bọn họ chen đến phía trước, mắt thấy bên dưới táng cây hòe to lớn đã có không ít hài đồng năm sáu tuổi đang xếp hàng.
"Đi đi, bài của các ngươi, hướng lên phía trước chen! Đợi lát nữa tiên nhân đến liền cung kính cười! Nghe không!"
Nhị Nha trợn trắng mắt nhìn hắn, lôi kéo Đại Tráng gia nhập, chờ đợi cùng những hài đồng bên trong, còn ở bên trong thấy được mấy cái "đồng hành."
"Đại Tráng! Ngươi như thế nào cũng đến rồi!" Một nam hài nhi sáu tuổi đen nhánh chen lấn đến đây, chính là người mà Nhị Nha thấy phiền nhất - Đại Hổ.
Hắn thần bí đến gần bên tai Đại Tráng, lặng lẽ nói: " Ta không phải nói với ngươi rồi sao, tiên nhân đều ăn tiểu hài tử, ngươi như thế nào không né mà còn đi lên!"
Mắt thấy Đại Tráng lại muốn khóc, Nhị Nha dùng tay đẩy Đại Hổ ra nói: "Liên quan gì đến ngươi! Chính ngươi cũng đến! Tránh ra tránh ra, đừng nói chuyện cùng chúng ta.!"
Hai người còn đang muốn bắt đầu ầm ĩ, lại nghe thấy trong đám người bỗng nhiên truyền đến tiếng hô to: "Ai nha! Mau nhìn lên bầu trời! Là tiên nhân!!"
Nhị Nha ngẩng đầu, chỉ thấy giữa không trung hai người đang bay không rõ bộ mặt, tình hình này hoàn toàn đem đầu nhỏ của nàng triệt để bối rối, kiếp sợ.
Hai người kia đứng trên chiếc thuyền như bạch ngọc, một lúc thuyền lại ở trên hư không biến mất.
"Những đứa bé năm tuổi tiến lên phía trước, một đám kiểm tra, nếu như có tiên duyên liền theo ta chờ trở về môn phái tu tiên."
Nói chuyện là nam tử chừng bốn mươi tuổi, thanh âm rõ ràng không lớn nhưng lại có thể truyền khắp toàn bộ trấn, làm cho mọi người càng kính sợ.
Một trẻ con theo trình tự tiến lên, theo người trung niên phân phó, đưa tay đặt lên một quả cầu trong tay nam tử khác, liên tục hai mươi mấy người đều không hề có bất kỳ phản ứng nào.
Kết quả đến lượt Đại Hổ thì quả cầu kia đột nhiên phát ra ánh sáng đỏ sắc cùng xanh biếc, làm mọi người sợ tới mức lùi về phía sau.
Đại Hổ sững sờ tại chỗ, thẳng đến khi nam tử kia mang vẻ mặt kích động mở miêng, hắn mới phục hồi tinh thần.
"Ngươi là song linh căn hỏa mộc, có thể theo chúng ta về tông môn, tiểu sư diệt, đứng ở phía sau ta đi.
Nhị Nha bĩu môi, tên tiểu tử chết tiệt này, lại làm cho hắn có tiên duyên trước.
Còn chưa kịp cùng Đại Tráng oán giận thì đã đến phiên nàng kiểm tra.
Bốn màu hào quang phóng lên cao, Nhị Nha nhanh chóng quay đầu, hưng phấn mà nhìn Đại Tráng một lúc.
Nàng chỉ biết tia sáng này đại biểu cho tiên duyên, còn ý nghĩa cụ thể thì hoàn toàn không biết. Bất quá màu sắc của nàng hơn Đại Hổ tận hai cái, nàng nhất định thắng.