Trong không gian nhỏ hẹp, bóng một nữ nhân mang trên người y phục tỳ nữ xuất hiện. Nàng chạy rất nhanh, rất nhanh, như xé gió mà đi, chốc chốc lại quay về phía sau ngờ vực dáo dác.
Đợi tới khi đảm bảo không có người theo sau, nàng ta mới cẩn thận thu lại nhịp hơi thở gấp rút, chỉnh trang hoàn chỉnh y phục, đẩy cánh cửa nhỏ của căn nhà hoang giữa phố chợ bước vào:
“Bà bà! Ta đã tới rồi!”
Bà bà bên trong là một nữ nhân đã quá tuổi ngũ tuần, y phục mặc trên người so với cao quý không sánh bằng nhưng so với nàng ta phải hơn rất nhiều lần.
Bà bà này mang theo ánh mắt khinh miệt nhìn nàng ta, không chừa dư thêm nửa khắc, trực tiếp hỏi:
“Đã làm xong việc?”
“Đã xong!”
“Nhưng chủ nhân nhà ta chưa nghe được tin tức truyền ra!”
Nàng ta nghe tới đây, ánh mắt thoáng phần sợ hãi, nhưng rất nhanh nuốt vào trong bụng:
“Thứ bà cho ta, ta đã hạ vào. Chỉ cần hạ vào là được, trước đó bà cũng đâu có nói cần tin tức truyền ra ngoài mới nhận được ngân lượng?”
Bà bà đan hai ống tay áo vào trước ngực, hơi cúi đầu nhìn xuống nữ nhân trả treo ngu ngốc trước mặt:
“Ngươi dám đòi?”
Lời vừa nói xong liền giáng xuống bạt tai, nghe rõ ràng tiếng ‘bốp’ vang rụm.
Nữ nhân bị đánh ngã xuống nền đất, sợ hãi trong ánh mắt nhưng vẫn cắn răng lên tiếng:
“Bà dám đánh ta? Trong Kim Thiết Vương phủ, ngoại trừ ta ra chỉ có thêm 2 nữ nhân nữa. Nhưng chuyện bà muốn, ngoại trừ ta, đừng hòng cậy được người khác!”
Càng là, nếu nàng không phải gánh khoản nợ của người phụ thân chết bầm ham mê cờ bạc, thì nàng cũng không đến nước phải làm chuyện trái lương tâm như vậy.
Bà bà khinh miệt nhìn nàng ta, bàn tay dơ cao còn muốn giáng xuống.
Nhưng bất chợt phía sau lưng truyền lại tiếng bước chân thật nhẹ nhàng, cùng tiếng giọng cao hứng:
“Bà mẫu! Chút ngân lượng thôi mà, không cần nổi nóng!”
Nữ nhân đằng sau mang theo y phục cao quý ánh lên một sắc hoàng kim thật nhẹ. Trước mặt che tấm voan mỏng không rõ ràng gương mặt, nhưng xét khí chất ắt hẳn thiên kim cành vàng lá ngọc.
Bà bà nghe lời người đó nói, ném xuống một túi ngân lượng cùng một lọ nhỏ màu xanh rêu:
“Chủ nhân nhà ta tốt bụng không chấp nhặt chuyện trước. Nhưng tốt hơn hết ngươi đừng giở trò. Tiền này cầm rồi, nếu như trong 3 ngày không có ‘tin vui’ truyền ra, mạng ngươi không cần giữ nữa!”
Nữ nhân cao quý kia hừ một tiếng thật nhỏ, ánh mắt mang theo đao lạnh đâm xuống tỳ nữ:
“Đừng nghĩ ngươi trốn trong Kim Thiết Vương phủ thì ta không làm gì được ngươi. Một là Dung Nhi Vân kia chết, hai là ngươi chết. Người thông minh nên tự biết lựa chọn!”
Trên xe ngựa nhẹ nhàng đưa chân nữ nhân cao quý rời khỏi, bà bà chắp tay cung kính:
“Quận Chúa! Thực sự có thể tin được thứ tiện tỳ nhãi nhép kia không? Nàng ta không phản bội chúng ta chứ?”
Trương Bạch Nhiên cao hứng dựa vào kiệu lớn, ánh mắt long lanh sáng rực:
“Tiện nữ đó dám sao?”
“Chuyện này nếu thành thì thật tốt. Nhưng nếu… Vương gia sợ rằng…”
Trương Bạch Nhiên phẩy tay không nghe:
“Ta là ai chứ? Quận Chúa Tăng Tuệ là ai chứ? Cho dù có điều tra ra đến ta thì sao? Ai chứng thực được ta lại có quan hệ cùng tỳ nữ với Kim Thiết Vương phi?”
Nàng ta nhướn mày, ánh mắt mang theo tức giận chỉ hận không thể trực tiếp xả hết ra ngoài:
“Dung Nhi Vân trong lễ Cúng Mụ của Tiểu tôn Lang Thân Vương đắc tội nhiều người như vậy. Mà ta chỉ là một Quận Chúa đứng từ xa không ra mặt, ai có thể nghĩ đến mọi chuyện từ phía ta? Nếu nàng ta chết, không biết chừng đám người đó còn ăn mừng một phen. Đoạn Vương Phủ nhờ có ta mà giải quyết rắc rối…”
Trương Bạch Nhiên nghĩ tới đây, hai má đột nhiên đỏ bừng che miệng mà tủm tỉm.
Trong Đại Mãn này có ai mà không biết. Lễ cúng mụ của Phó Công Hầu Lã Tô Minh nguyên thời, Lang Thân Vương còn đang cạnh tranh trực tiếp ngôi vị trữ quân. Thậm chí lúc đó, nhiều người đồn đoán trữ quân kế vị khó thoát khỏi tay Lang Thân Vương. Một người cao vị, quyền thế ngút trời, nịnh thần không thiếu một ai, ấy vậy trong lễ cúng mụ Lã Tô Minh, Hoàng Hậu hiện tại lại dùng chính cách Dung Nhi Vân tặng quà mà tuyên chiến Lang Thân Vương.
Hoàng Hậu tặng một đao một đoản, được đúc hoàn chỉnh trước lễ cúng mụ vỏn vẹn nửa canh giờ. Ban đầu mọi người đều nghĩ đến Vương phi Khuân Vương kính đại lễ ý hàng phục. Lại không ngờ, Khuân Vương phi lúc đó, một tay cầm đao chặt đứt đầu lợn cúng, bấy giờ là lợn sống, khiến máu tươi chảy lênh láng đại điện.
Cảnh tượng đó hãi hùng đến mức phu nhân, quý nữ khắp nơi chỉ biết ôm mặt hét lớn. Nam nhân đương triều trực tiếp đứng im bất động.
Sau ngày đó, phe cánh Lang Thân Vương bấy giờ một đi không trở lại. Ngôi vị trữ quân lại thành vô duyên.
Bây giờ, rõ ràng cho dù Lang Thân Vương nổi lòng tham cũng thực e dè chuyện khi trước, chỉ có thể ngấm ngầm tạo phe cánh cũng như đứng về một bên.
Người tính dẫu sao cũng tính không nổi, Dung Nhi Vân kia lại mượn tiệc cúng mụ lần này tuyên thệ trên đời vẫn còn Kim Thiết Vương, vẫn còn Đoạn Vương phủ tồn tại. Cho dù ý Hoàng Thượng không rõ ràng nhưng đâu ai biết Lã Diên Mục có thể làm những gì.
Trương Bạch Nhiên hơi cúi đầu, nụ cười càng rõ ràng.
Nếu Dung Nhi Vân chết đi, nàng sẽ thành Kim Thiết Vương phi. Như vậy, cho dù Lã Diên Mục muốn ngôi vị, phủ Thái Úy cũng hết lòng giúp đỡ. Nếu hắn không muốn, Lã Sử Hoành lên ngôi cũng không sợ lật vũng nước nàng muốn này.
Kiệu đi một đoạn đường, bất ngờ bị dừng lại.
Bà vυ' ngồi trong sốt ruột vén lên tấm màn hỏi phu xe:
“Có chuyện gì sao?”
“Hôm nay là ngày 25. Đại tiểu thư Ngô Như Bích của Ngô phủ sẽ phát cháo từ thiện cho nạn dân từ Bắc Châu chạy nạn tới Kinh Thành.”
Nói xong, phu xe còn tấm tắc khen thêm vài câu đắc ý:
“Ngô đại học sĩ đúng là danh xứng với thực. Học cao hiểu rộng lại thương dân như con. Người như vậy mới có thể dạy nên một tiểu thư lương thiện, ấm áp lại dịu dàng.”
“Không giống với nhị tiểu thư gì đó… Tuy chuyện nàng ta không phải con ruột của Ngô đại học sĩ, nhưng cũng ầm ĩ một thời gian dài. Bây giờ là Lão Bản của Thượng hội Chí Tranh giàu có, nhưng đến một xu cũng không chia cho dân nghèo…”
“Hầy… May có Đại tiểu thư này. Nếu không Ngô đại học sĩ cũng thật đáng thương.”
Không cần nghe đến bà vυ' chuyển lời, Trương Bạch Nhiên trong xe ngựa cũng nghe không sót một lời.
“Ngô Như Bích đó sao? Nàng ta cũng thật biết cách làm người ta chán ghét.”
Trương Bạch Nhiên là Quận Chúa, đương nhiên có vô số nữ quyến theo hầu mong được nàng chia một ánh mắt. Trong đó, đám người Ngô phủ kia cũng không thiếu lần xuất hiện nịnh nọt.
Ngô Như Hà nổi tiếng theo đuổi Lã Sử Hoành đến ngu ngốc, tâm tê phế liệt. Chỉ cần nơi đâu xuất hiện Dung Nhi Vân liền có nàng ta đến gây sự. Những chuyện hỷ kịch đó, nàng xem đến bổ mắt.
Ngô Như Bích lại không giống ngu ngốc tới vậy. Nàng ta không biểu hiện thích hay ghét một ai. Nhưng mỗi lần thấy Dung Nhi Vân là một nàng ta ‘vô tình’ để Ngô Như Hà biết. Hậu trạch rộng lớn, yêu thương phải tranh giành, nhưng nàng ta không biểu hiện lớn lại được sủng ái hơn cả, hiển nhiên có phần thấu đáo riêng biệt.
Ngô phủ xảy ra chuyện nghiệm thân giữa phố chợ. Ngô Như Hà không phải con ruột Ngô phu nhân, ẩn tình trong đó chỉ có Ngô phủ mới biết. Trương Bạch Nhiên chỉ biết sau hôm đó, Ngô phủ thôi thư lạnh nhạt với Ngô phu nhân, biến động một đợt 2 vị tiểu thư còn lại cũng gửi về Ngô tộc ‘nuôi dưỡng’, chỉ còn lại Ngô Như Bích.
Trương Bạch Nhiên phẩy tay áo, khóe miệng lại càng cười:
“Ngô Như Bích được ca tụng như vậy. Chi bằng chúng ta cùng nàng nói chuyện một phen. Biết đâu tìm được điểm chung!”
Trương Bạch Nhiên suy đoán, Ngô phủ xảy ra chuyện, Ngô Như Bích phải xuất đầu như vậy chắc chắn hận người gậy sự tình không ít.
Hơn nữa nàng là Quận Chúa, sao có thể để một nữ nhân tầm thường ngang nhiên chiếm hết những lời ca ngợi?
Có khen cũng phải là khen nàng!