Yến tiệc quay lại nhộn nhịp như chuyện khi trước chưa từng xảy ra. Người người nói cười một ánh mắt cũng chưa từng dám chia sang cho Dung Nhi Vân một lần.
Vì thân phận cao hơn, Dung Nhi Vân được xếp ngồi phía trước, cách một hàng ghế sau mới lần lượt là Dung phu nhân Triệu Manh Yến và Dung Nguyên Thuần. Kế tiếp là những nữ nhân thuộc gia tộc thấp hơn, thân phận cự thấp việc xuất hiện không đáng để lọt vào mắt. Nhưng trong đó cũng không ít nữ nhân, trang điểm lòe loẹt, váy vóc xiêm y chiếm cả nửa phần mặt mũi. Những người như vậy chỉ muốn nhân cơ hội may mắn lọt vào mắt Vương Gia nào đó trong nơi này, cho dù có thành thϊếp thất cũng coi như đổi đời.
Những người như vậy, cả kiếp trước lẫn kiếp này Dung Nhi Vân đều chưa từng đặt vào tròng mắt.
Bên ngoài truyền lại tiếng bước chân, một vị công công Dung Nhi Vân nàng không nhớ mặt hô lớn tiếng:
“Tuyết Mai Phu Nhân tiến vào yến tiệc!”
“Quận Chúa Tăng Tuệ tiến vào.”
Hoàng Thượng không có Công chúa nên vị Quận Chúa này cũng coi như địa vị khá tốt. Thân sinh đã ngậm thìa vàng, chỉ tiếc tính cách quá mức ngang ngược đều không lọt vào mắt bất kỳ Vương Gia nào.
Tuyết Mai Phu Nhân ngồi trên ghế đỉnh, phóng tầm mắt nhìn xuống dưới, cao cao tại thượng hạ giọng:
“Các vị không cần đa lễ. Yến tiệc hôm nay là để thiết lập nhân tình, còn hành đại lễ như vậy…khiến ta cảm thấy bản thân như đang đè lên gánh nặng cho mọi người vậy.”
Quận Chúa Tăng Tuệ Trương Bạch Nhiên ngồi kế bên Tuyết Mai Phu Nhân nhanh chóng đỡ lời:
“Nương Nương sao lại nói như vậy? Tấm lòng của Nương Nương rộng tựa chừng sơn hải, một lòng hướng tới quốc thái dân an, san sẻ gánh nặng cùng Hoàng Thượng. Chúng thần hành lễ chẳng qua đang bày tỏ biết ơn với Nương Nương, sao lại trở thành gánh nặng như lời Nương Nương nói?”
Dung Nhi Vân hành lễ xong đã ngồi xuống từ lâu. Vừa hay thưởng trà cùng thưởng kịch.
Đúng là nàng đã nghĩ Trương Bạch Nhiên ngậm thìa vàng trong miệng. Nhưng xét tình cảnh trước mắt, nàng ta quả thực cũng có chút bản lĩnh lấy lòng.
Trương Bạch Nhiên được đám người gật đầu đồng thuận, tự khắc cao ngạo nhìn xung quanh:
“Kim Thiết Vương phi! Hình như vừa rồi ta thấy Vương Phi cười? Lời ta nói buồn cười lắm sao?”
Dung Nhi Vân ngẩng mặt có chút ngạc nhiên nơi mí mắt.
Nàng có cười hay không quan trọng lắm sao? Đến cả Tuyết Mai Phu Nhân cho dù thấy nàng có cười cũng không có ý kiến, từ bao giờ một Quận Chúa nhỏ nhoi cũng dám lên mặt nói với nàng?
Dung Nhi Vân nâng chén trà, từ từ thưởng thức:
“Trà này…quả thực có vị trà.”
“Kim Thiết Vương phi! Người không nghe thấy ta hỏi hay sao? Lời ta nói đáng cười lắm hả?”
Bấy giờ Dung Nhi Vân mới thực sự nâng mí mắt mà chia cho vị Quận Chúa kia một phần nhìn:
“Quận Chúa Tăng Tuệ! Lời Quận Chúa nói không có gì không đáng cười. Lại càng đáng cười hơn khi lời nói đó xuất phát tử trong miệng của Quận Chúa.”
Người có mặt trong yến tiệc đã thấy qua cơn giận dữ của Dung Nhi Vân, cũng đã thấy nàng không để bản thân chịu thiệt một phần. Nàng yên lặng chẳng qua không coi kẻ trước mắt đáng một xu không có nghĩa nàng không đủ thực lực biến kẻ đó thành trò cười.
Giờ phút này yến tiệc một mực im lặng, không ai dám ho he, đến cả ánh mắt hóng kịch cũng không dám bày ra.
Tuyết Mai Phu Nhân đỡ lời cho Trương Bạch Nhiên:
“Khiến Kim Thiết Vương phi chê cười rồi! Đứa trẻ này còn nhỏ, nói năng trước sau không biết suy nghĩ, cũng không phải cố tình như vậy.”
Lại quay sang tất cả mọi người nhanh chóng:
“Mau ngồi xuống! Còn đứng lâu như vậy ra thể thống gì? Hôm nay tới đây để vui vẻ, sao lại mặt cau mày khó không cười? Người đâu, mau truyền Vũ Công!”
Tuyết Mai Phu Nhân đã nói như vậy Dung Nhi Vân nàng cũng không tiện tiếp tục đứng cao giáo huấn. Mặt mũi này Trương Bạch Nhiên không cần nhưng vị Phu Nhân kia tự hiểu phải cần.
Cho dù Trương Bạch Nhiên hậm hực ra mặt với nàng, không ngừng dùng ánh mắt muốn gϊếŧ người phóng trên nàng cũng rất nhanh bị thu liễm lại.
Vũ Công mang theo điệu vũ mừng hoa. Đây là điệu vũ tương truyền trong nhân gian, được sử dụng phổ biến khi thương nhân lần đầu khai năm mới. Tất cả vũ công đều mang một thân y đỏ, trước ngực đeo hoa văn chạm chữ phát, tóc búi từng lọn nhỏ kết thành một lọn lớn kéo dài lắc lư theo mỗi bước xoay người.
Nhạc công dừng lại nhịp phách cuối cùng, vũ công lần lượt rời khỏi, nhưng Trương Bạch Nhiên lại có chút cao hứng mà giữ lại một nhạc công trong đó:
“Ta nghe nói điệu múa này rất hay được các Thương Hội sử dụng. Nghe nói Dung nhị tiểu thư trở về từ Dung Tộc cũng là một Thương Hội có tiếng. Không biết có tiện lên đây múa một điệu cho mọi người cùng thưởng thức?”
“Ta giữ lại Nhạc Công xuất sắc nhất này, tất nhiên phối nhạc sẽ khiến Dung Nhị tiểu thư vô cùng thoải mái.”
Kiếp trước của nàng, hình như cũng trong buổi yến tiệc này trơ mắt nhìn Dung Nguyên Thuần bị Ngô Như Hà ép lên bục nhảy. Sau đó, vị Nhạc Công kia cố ý biến hóa nhịp điệu khiến cho Dung Nguyên Thuần xảy chân mất sạch mặt mũi. Nàng cũng vì chuyện này bị Tuyết Mai Phu Nhân kia chèn ép bằng vô số những lời nhục mạ, Dung phủ vì bồi thường cái gọi là tổn thất mặt mũi Hoàng Tộc mà tìm kiếm báu vật khắp nơi, tốn số tiền cực lớn.
Kiếp này mọi chuyện vốn đã khác, nàng cũng chẳng có ràng buộc gì với Tuyết Mai phu nhân kia. Người ép Dung Nguyên Thuần lên bục nhảy cũng không phải Ngô Như Hà.
Dung Nguyên Thuần nhìn sang phía Triệu Manh Yến, đôi mắt tròn xoe ngây thơ chờ đợi.
Triệu Manh Yến lại nhìn về Dung Nhi Vân phản ứng.
Trong này toàn là những người không thể đắc tội, phản ứng thuận theo cũng phải nhìn sắc mặt một lượt mới quyết định. Triệu Manh Yến không phải nhỏ tuổi, kinh nghiệm nhìn mặt sớm đã phong phú, tự biết Dung Nhi Vân với vị Quận Chúa kia quan hệ không tốt, không nên nương theo.
Triệu Manh Yến hạ xuống tách trà trong tay.
Dung Nguyên Thuần hành lễ:
“Khởi bẩm Tuyết Mai Phu Nhân. Tiểu nữ là thứ nữ Dung Phủ, tên Dung Nguyên Thuần. Mặc dù tiểu nữ sống ở bên ngoài nhiều năm, cũng thực chứng kiến rất nhiều điệu vũ nhưng bản tính ngu ngốc không thể tiếp thu. Sợ rằng nếu thực bước lên, không chỉ khiến Tuyết Mai Phu Nhân bẩn mắt còn khiến Nhạc Công tức giận.”
Dung Nguyên Thuần đã nói như vậy, nếu thực muốn ép chính là ép người phía sau.
Tuyết Mai Phu Nhân liếc qua Dung Nhi Vân còn không mảy may biểu ý khẽ gật đầu:
“Nếu Dung nhị tiểu thư đã nói như vậy, nếu ta còn cố ép chẳng phải là người không ra gì sao?”
Không ra gì cũng không đáng nói. Nhưng nếu thực khiến Dung Nhi Vân không vui thì Kim Thiết Vương đằng sau sẽ dẹp nguyên Hậu viện của nàng.
Trương Bạch Nhiên từ đầu muốn gây chuyện khiến Dung phủ mất hết mặt mũi. Nhưng chuyện còn chưa gây đến đâu đã bị ánh mắt lạnh lùng không nhân nhượng xóa sạch. Nàng ta chỉ có thể nghiến răng tiếp tục chờ đợi thời cơ.
Yến tiệc gần như đã tàn hai bên nam - nữ liền xác nhập thành một khối nguyên. Lấy hậu viện của Tuyết Mai Phu Nhân làm điểm đến thú vị. Người nói chuyện, người bàn quốc sự, kẻ luận thơ ca, không gì là không có.
Lã Diên Mục mang mặt nạ cùng hiệu danh đặc biệt khét tiếng, cho dù có người muốn xu nịnh cũng chỉ biết cầu khấn cho lá gan sớm ngày lớn.
“Vương Phi hôm nay không ăn nhiều?”
Trên bàn tiệc bày nhiều món, nhưng nàng cũng chỉ động đũa không quá hai lần. Mùi vị đầu bép Hoàng Cung kiếp trước nàng ăn đến phát ngán, kiếp này một chút nhớ lại liền không có khẩu vị.
Thấy nàng không trả lời, Lã Diên Mục một tay kéo nàng đến cạnh, một tay vòng qua eo đỡ lấy người. Cử chỉ thân mật, hai người đối mặt, khoảng cách chỉ vừa đủ đốt ngón tay là có thể môi kề môi âu yếm. Trong không gian có phần kỳ dị ấy, lớp mặt nạ không che dấu được đôi mắt sáng, đôi mắt chỉ có nàng toàn vẹn bên trong.
L*иg ngực nàng, khuôn mặt nàng cũng bất giác nóng ran, vụng về không biết có nên đẩy người bên cạnh ra hay không.
“Vậy sau khi về phủ, chúng ta cùng ăn khuya!”
“Vương Gia cũng không ăn nhiều sao?”
“Đồ trong Hoàng Cung có thứ gì ăn được?”
Nàng bất giác nhớ ra. Trong kiếp trước hắn cũng thế. Yến tiệc không đυ.ng đũa. Thưởng vật được ban đều một lượt đem tới Khôn Ninh cung của nàng. Lúc đó nàng còn nghĩ hắn đang coi Khôn Ninh cung là phòng kho của riêng mình. Sau này mới biết, nhà kho của hắn không chỉ có Khôn Ninh cung còn có Thái Bảo Điện, Càn Thanh cung, Đông – Tây lục cung,…nguyên cả Tử Cấm thành đều là nhà kho của hắn.
Cái thứ nhà kho chứa phế đồ.
Trương Bạch Nhiên không để được cảnh tình tứ của Lã Diên Mục cùng Dung Nhi Vân vào trong mắt, trực tiếp đứng lên cao hứng:
“Tuyết Mai Phu Nhân! Yến tiệc như này thực quá nhàm chán, không có một phần thú vị!”
“Không thú vị sao? Mọi người đang chơi rất vui đấy thôi!”
“Nhưng nếu thêm chút kịch tính chẳng phải càng vui hơn?”
Tuyết Mai Phu Nhân gật đầu ra hiệu ngầm hiểu. Bà ta đã cho thứ Quận Chúa này quá nhiều mặt mũi để khiến Dung phủ mất mặt, Dung Nhi Vân bị chê cười. Nhưng từ đầu đến bây giờ, nàng ta một chút xất xát cũng không có mà bà ta phải liên hồi thu dọn hiện trường hỗn loạn của thứ phế phẩm tạo thành.
Tuyết Mai phu nhân ghé vào tai Trương Bạch Nhiên mang theo nụ cười cùng sát khí:
“Tốt nhất lần này ngươi đừng để ta thất vọng. Nếu không ta sẽ khiến ngươi trông thật khó coi với danh hiệu Quận Chúa ngu ngốc này.”
“Xin Phu Nhân yên tâm!”
Nói đoạn, Trương Bạch Nhiên đứng trên đại điện cao giọng:
“Để thêm phần kí©ɧ ŧɧí©ɧ, không biết tổ chức một cuộc thi bắn cung thì thế nào?”
Nữ nhân nghe thấy bắn cung đều tỏ ra có chút ái ngại, nhưng nam nhân lại hào hứng hơn hẳn:
“Vậy thi thế nào?”
Trương Bạch Nhiên nói tiếp:
“Thi bắn cung theo đội, một nam một nữ. Hai đội thi với nhau, lần lượt so ba vòng đến khi thắng. Sau đó chọn những đội thắng lại tiếp tục thi với nhau. Cứ như vậy cho đến khi còn lại đội thắng cuối cùng. Nhưng để đảm bảo tính công bằng, người ghép cặp sẽ là ngẫu nhiên.”
Cũng tức là người ghép cặp không được phép lựa chọn người cùng chơi mà hoàn toàn dựa theo ý trời.
Nam nhân cao hứng hưởng ứng nhưng nữ nhân lại sợ hãi mà gật đầu tham gia. Phải biết nữ nhân khuê các vốn dĩ không biết bắn cung, thắng thua lần này chỉ dựa vào nam nhân mà quyết định.
Tuyết Mai Phu Nhân trên cao liền hướng Dung Nhi Vân:
“Kim Thiết Vương phi! Người cũng tham gia trò chơi này chứ? Vận động một chút sẽ khiến thân thể thoải mái.”
Lã Diên Mục bên cạnh vừa hay muốn đứng lên liền bị nàng một lực đẩy xuống:
“Vương Gia! Quận Chúa đã nói đây là cuộc chơi công bằng. Ngươi tham gia chẳng khác nào ăn gian.”
Hơn nữa, vận động sẽ khiến nàng dễ bị mất mặt. Cơ hội để phản đòn tốt như vậy sao nàng có thể để Lã Diên Mục hủy trong tay?
Rât nhanh đã đến phần chia người.
Dung Nhi Vân được ghép với một nam nhân thân cao 2 trượng, không giống một quan viên hay Vương gia nào đó mà như thể thân phận đồ tể dùng tiền mua chức. Cả người không có lấy một phần uyên bác, không có dáng vẻ thực lực giống như Lã Diên Mục. Thậm chí cả cơ hội chứng minh cho người ngoài nhìn thấy bản thân có nửa phần lợi dụng còn không bằng Lã Tô Mạnh.
Dung Nhi Vân chạy một mạch đến trước mặt Lã Diên Mục, một thân õng ẹo chọc tức chết Trương Bạch Nhiên:
“Vương Gia! Người ta vừa nãy thực hoảng sợ. Cái người đó lớn như vậy, to như vậy, mùi nồng như vậy không phải muốn dọa ta chết rồi cướp ngân lượng chứ?”
Vừa nói nàng vừa dựa vào l*иg ngực của hắn, thuận tiện ngồi lên đùi chiếm chút tiện nghi.
“Vương Gia! Thϊếp thấy bản thân bị bắt nạt quá đáng rồi. Thần thϊếp nhỏ bé mỏng manh như vậy, nhỡ đâu bị hắn ta không may đẩy một cái ngã thì sao? Hắn to như thế, thô như thế…”
Nếu nàng gϊếŧ hắn ngay lập tức liệu có phải thay vài lần y phục mới hết huyết tanh?
Vốn định xem Trương Bạch Nhiên làm gì với nàng. Nhưng mắt thấy hiện tại có chỗ dựa, lại muốn ả ta tức chết, vẫn nên giả vờ mỏng manh cầu người bảo vệ.
Lã Diên Mục bế nàng gọn thỏn trong lòng, dáng thẳng tắp kiêu ngạo tiến về phía trước:
“Vậy nàng cứ thoải mái chơi. Ta phía sau bồi nàng.”