Vận Mệnh? Ta Nắm Giữ!

Chương 7: Dung Châu Ngạn

Dung Nhi Vân đến Đoạn Vương Phủ 3 ngay. Cũng làm Vương Phi đủ 3 ngày. Nhưng một lần hai người gặp mặt không có. Nàng đến điện thờ ngay trong đêm hôn lễ, sau khi Chu Thương Thành biến mất trong đêm đen. Lã Diên Mục không ý định ngăn cản cũng không buồn quan tâm.

“Vương Phi! Người đã quỳ trong phật đường vừa tròn 3 ngày.”

Dung Nhi Vân mở mắt, hạ xuống chuỗi vòng phật, bái khẩn đứng dậy.

Bên ngoài là Phú Nga đang lo lắng vô cùng. Cùng Phú Nghị một ánh mắt không cảm xúc, dáng vẻ ảm đạm ôm lấy thanh đao trong lòng.

Hắn không hành lễ, nàng không buồn quản.

“3 ngày này tiểu thư gầy đi nhiều rồi!”

Phú Nga vội chặn lại trước mặt tên vô cảm, ánh mắt tức giận lướt qua thân thể một màu hắc tuyền:

“Phú Nghi! Ngươi bây giờ nên gọi người là Vương Phi không phải là Tiểu thư nữa.”

Phú Nghi hừ lạnh một hơi. Dáng điệu ngông nghênh không ai buồn quản ôm lấy thanh đao biến mất trong không gian.

“Vương Phi! Hắn ta không coi ai ra gì! Người không thể cứ mãi bao che cho hắn như vậy!”

“Không sao! Bình thường Phú Nghi ít khi xuất hiện. Không nên bó buộc.”

Nhưng chuyện vốn dĩ chỉ dừng lại như vậy. Lại không ngờ, bên ngoài truyền lại tiếng bước chân.

Một nam nhân mang mặt nạ nửa mặt, mái tóc đen dài tuỳ hứng cài lên chiếc trâm ngọc hoa sen đơn giản. Thân y nửa hắc phục, nửa thanh phục đan xen cùng đai lưng rắn chắc. Hắn đứng đối diện, đôi mắt trong veo như mặt hồ bình lặng khẽ cười thành tiếng:

“Vương Phi cuối cùng cũng rời khỏi phật đường! Nếu nàng còn tiếp tục ở lại đây không biết chừng bên ngoài sẽ lan rộng tin đồn vi phu chèn ép Vương Phi quá đáng.”

Ngón tay thon dài đỡ lấy chiết phiến hình hoa sen thanh thuần. Cử chỉ nho nhã hệt một tên thư sinh trói gà không chặt, khác xa lời đồn.

Dung Nhi Vân đã biết hắn hai kiếp. Cũng đã trò chuyện với hắn hai kiếp.

Lại không nghĩ được rằng cuộc nói chuyện trong kiếp này không hề giống thái độ hào sảng ôn nhu của kiếp trước.

Hoá ra…

Bản thân thành Vương Phi của Lã Diên Mục lại làm mất đi một bằng hữu thân cận. Vì đòi lại công đạo cho nàng mà mất đi cả tính mạng.

Dung Nhi Vân nhìn hắn, đôi mắt buồn ửng lên một hàng sương mờ. Nhưng đôi môi lại khẽ cười ngọt:

“Không biết Vương Gia tới, thần thϊếp không thể đón tiếp từ xa. Mong Vương Gia lượng thứ.”

Lã Sử Hoàng quay người, ánh mắt biểu lộ cảm nhận áp bức:

“Mau đưa Vương Phi về phòng chuẩn bị vào cung.”

Dung Nhi Vân trở về phòng. Là một gian rộng nằm đối diện bên gian thư phòng của Lã Diên Mục. Nơi đây tuy rằng vị trí vô cùng tốt nhưng bên trong lại đơn sơ tới mức khiến người bước vào lo lắng.

GIẢN.

Gian Giản này Lã Diên Mục kiếp trước dùng để cho mấy binh sĩ dưới trướng ở tạm.

Nhưng kiếp này lại dùng nó để trông chừng một Vương Phi trong tầm mắt.

“Tham kiến Vương Phi!”

Một nữ nhân gầy gò ốm yếu nhưng đôi mắt vô cùng thần thái xuất hiện từ sau lưng gian Giản. Nàng ta mặc trang phục tỳ nữ, tóc bối cao càng điểm lên cái nét thuần tuý bức người.

Nàng ta xinh đẹp, xinh đẹp tới động lòng người.

“Ngươi là ai?”

Dung Nhi Vân mơ hồ cảm nhận. Nhưng vẫn hỏi cho ra nhẽ.

Nàng ta quỳ xuống dưới chân, đôi mắt tạo thành một hàng lưng tròng:

“Nô tỳ tên là An An. Là người được Vương Phi cứu giúp mua về trong tay bọn buôn người. Nay nô tỳ nguyện theo hầu Vương Phi đến suốt đời. Mong Vương Phi thu nhận.”

Dung Nhi Vân nhìn người trước mặt khẽ cười.

Lã Diên Mục được phong danh Kim Thiết Vương quả thật không thể so nổi tâm tư. Hắn đưa về muội muội của hắn nhưng lại đơn giản tẩy sạch mọi quan hệ, ném người sang cho Dung Nhi Vân.

Nhưng quả thực, Dung Nhi Vân cũng đã cứu nàng ta, không thể trơ mắt nhìn người mình vừa cứu không nơi nương tựa.

Lại thêm chính người trước mặt này sẽ là đầu ngòi châm cho việc Lã Sử Hoành lợi dụng Lã Diên Mục từng bước lên ngôi Vương.

Kiếp này, Dung Nhi Vân không để chuyện đó xảy ra lần nữa.

Dung Nhi Vân đến bên nàng ta, đỡ người đứng dậy:

“Từ nay, ngươi sẽ đi theo ta. Ta sẽ đối đãi với ngươi giống như Phú Nga, nhận ngươi là tỳ nữ hầu thân.”

Nàng ta chưa kịp cúi đầu tạ ơn lại bị Dung Nhi Vân ngăn lại.

“Nhưng trước đó, cần để Kim Thiết Vương đồng ý. Lát nữa ngươi theo ta đến điện chính, chỉ cần Kim Vương đồng ý ban tên cho ngươi, thì đây chính là nhà ngươi.”

Dung Nhi Vân đi đằng trước, nàng ta cùng Phú Nga theo sau.

Dung Nhi Vân hôm nay tiến cung dâng trà. Định sẵn phải trang điểm thật lộng lẫy. Nàng mặc trên người bộ xiêm y mới nhất trong rương. Bên trên thêu hoa đào dịu dàng hoà cùng áo choàng màu nước biếc.

Bộ trang phục đi cùng Lã Diên Mục chính là cùng một phối màu tuyệt diễm.

Hắn ngồi trên ghế chính, mân mê chiết phiến trong tay, tà áo rộng để lộ một phần ngọc bích cài bên hông.

Thanh đoản đao kia luôn theo hắn. Dung Nhi Vân cũng muốn một lần được chiêm ngưỡi nhan sắc tuyệt thế của mỹ nhân khiến Kim Thiết Vương vang danh cẩn trọng bao bọc.

“Vương Gia! Người đợi ta có lâu không?”

Chu Thương Thành thấy người, vội vàng cung kính:

“Vương Phi! Vương gia đang thưởng thức trà, người vẫn nên đợi thêm một lát.”

Dung Nhi Vân ngồi xuống bên cạnh.

Cái thói quen chết tiệt này của hắn đúng là kiếp nào cũng không đổi được.

Chỉ cần hắn đang uống trà, cho dù dao kề gần cổ cũng không được chém tới. Cho dù Hoàng Thượng nơi đây xuất hiện cũng đàng bó tay kéo người không được.

Nhưng đây là hương trà đen?

Loại trà Lã Diên Mục thường sử dụng khi tâm tình không tốt?

Bàn tay mân mê chiết phiến không biểu lộ rõ ràng thứ không tốt là gì. Dung Nhi Vân kiếp trước còn đang vùi mình trong khuê phòng vui vẻ nhìn đống sính lễ trước mắt. Hiển nhiên không để ý chuyện bên ngoài.

Nàng không biết có đại sự.

Chỉ biết thuận tay với lấy một viên đường, chia thành đôi, đem một phần thả vào tách trà.

Chu Thương Thành thấy chuyện, sững người:

“Vương Phi! Người không được!”

Đến khi hết câu, viên đường đã kịp tan hết.

Chu Thương Thành vuốt lấy mồ hôi trên trán, lo lắng một trận nôi đình kéo tới.

“Vương gia không thích đồ ngọt, ta chỉ bỏ vào một nửa.”

Nói rồi đẩy lại tách trà trên bàn về hướng ngược:

“Đường vừa tan, uống vào còn vị đắng nhưng không nồng.”

Chu Thương Thành bên cạnh lại lo sợ mà lùi xuống một bước.

Lã Diên Mục không thích đồ ngọt. Hiển nhiên lại không thích thứ của bản thân bị người khác động vào.

Chút chuyện tức giận này…dễ hiểu.

Nhưng đối với những gì Chu Thương Thành nghĩ tới, Lã Diên Mục nâng nên tách trà, nhấm nháp thưởng thức không hề đối địch.

—Gặp quỷ rồi?

Chỉ có Dung Nhi Vân biết được lý do: hắn quên!

“Vương Phi mang nhiều người tới như này là muốn dỡ nhà sao?”

Lã Diên Mục lướt qua hạ nhân, thuận tiên hỏi dò.

An An từ góc bước ra:

“Vương Gia! Người và Vương Phi đã cứu nô tì một mạng. Đại ơn đại đức này, nô tì nguyện đi theo Vương Phi hầu hạ cả đời. Mong Vương Gia thành toàn.”

Lã Diên Mục gật đầu, tách trà trên tay không xao động, ánh mắt nhạt ý khẽ cười:

“Chuyện hạ nhân của gian Giản, ta không muốn quan tâm.”

“Vương Phi đã nói, chỉ cần Ngài ban tên cho nô tỳ, Vương Phi sẽ chấp nhận nô tỳ. Mong Người ban tên.”

Hắn điềm nhiên, môi cười, ánh mắt lạnh lùng không buồn để vào tầm mắt.

Hạ nhân xung quanh cũng chỉ biết cúi đầu hóng chuyện.

Hắn đẩy người cho Dung Nhi Vân. Mang thân phận là tỳ nữ nhưng thực chất lại là muội muội ruột thịt. Nhưng bây giờ không thể công khai, lại càng không thể tuỳ tiện nói thẳng. Bởi trong ký ức, một đứa trẻ sơ sinh bị nhũ mẫu đem ra ngoài hoàng cung từ khi mới lọt lòng lấy đâu ra ấn tượng?

Hắn không thể tuỳ ý, nhưng lại không thể đặt tâm.

Dung Nhi Vân đây chính là kéo cả hắn vào đánh dấu thân phận cho người này.

“Ngươi đi theo Vương Phi, lại được Vương phi cứu mạng. Vậy lấy họ Dung làm đầu, tên Châu Ngạn.”

Dung Châu Ngạn?

Cái tên rất hay!

Dung Châu Ngạn càng thêm thống thiết tạ ơn:

“Nô tì cảm ơn Vương Gia, cảm ơn Vương Phi. Bây giờ tên của nô tỳ là Dung Châu Ngạn.”