Sau Khi Omega Dịu Dàng Xuyên Thành Thượng Tá Hung Ác

Chương 32

"K, K." Giọng nói của Lục Nhiễm Không đột nhiên vang lên trong không gian bị bịt kín.

Lan Du giật mình, theo phản xạ có điều kiện mà nhìn xung quanh thì mới phát hiện âm thanh phát ra từ thiết bị đầu cuối.

“Nói đi…”

Đầu bên kia của thiết bị đầu cuối im lặng một lúc, sau đó nói: “Tôi cần cậu giúp.”

“Nói đi…”

“Cơ giáp của tôi bị mắc kẹt trong bùn, cửa khoang bị chặn lại, không thể đẩy ra được.”

Trong bóng tối, Lan Du mò mẫm xung quanh, nói: “Vậy anh đợi tôi ra ngoài rồi tìm người vớt cơ giáp của anh lên.”

Lục Nhiễm Không lại im lặng.

Khi Lan Du đang suy nghĩ làm thế nào để hỏi cách mở cửa khoang cơ giáp từ bên trong một cách tự nhiên và không để lộ sơ hở thì đột nhiên anh đã lên tiếng: “Trên cơ giáp của tôi có một vết nứt.”

“Ừ, vậy thì sao? Lúc này anh không nên quá cầu toàn về vẻ ngoài đâu.” Lan Du biết vết nứt dưới háng do bị Yết Trùng cào đó.

“Nước đang chảy vào trong.”

À thì…

“Có phải anh chưa mở công tắc của cửa khoang không, vậy nên mới cảm thấy là đẩy không ra?” Lan Du cố gắng dò hỏi.

“Tôi đã mở rồi, khởi động công tắc thủ công.”

“Anh chắc chứ?” Giọng điệu Lan Du đầy nghi ngờ.

Lục Nhiễm Không không kiên nhẫn mà nói lớn hơn: “Chuyện đơn giản như vậy còn cần chắc hay không sao? Tôi đã nhấn nút dưới cửa khoang rất nhiều lần rồi.”

Hiểu rồi, nhấn nút dưới cửa khoang.

“Chú ý thái độ của anh đi, Thượng tá Lục, bây giờ anh đang xin tôi đấy.” Lan Du mò mẫm về phía cửa khoang trong bóng tối, lạnh lùng nói.

Lục Nhiễm Không lập tức im lặng.

Lan Du đưa tay ra chạm vào cửa khoang lạnh ngắt, ngồi xổm xuống mò mẫm xung quanh bên dưới.

Ngón tay cậu đột nhiên chạm vào một thứ gì đó, nhẹ nhàng lăn trên mặt đất. Cậu đoán đó có thể là một linh kiện nào đó bị rơi ra khi va chạm, tiện tay nhặt lên.

Đó là một cây gậy dài khoảng một thước, có rất nhiều gai nhọn mọc ở trên, đầu nhọn còn dính chất lỏng ươn ướt, lấy tay xoa thử thì thấy là chất nhầy trơn trượt…

“A!” Cậu thét lên một tiếng sợ hãi ngắn ngủi, ném vật trong tay ra xa, cố gắng lau sạch ngón tay trên quần áo.

Đây chắc chắn là mảnh xác Yết Trùng bị cửa kim loại cắt đứt khi đóng khoang cơ giáp lúc đầu. Cảm giác ẩm ướt nhơn nhớt, nhầy nhụa đó khiến người ta cảm thấy vừa sởn tóc gáy vừa ghê tởm, hoàn toàn khác với việc dùng cánh tay thép của cơ giáp chém trùng.

“Có chuyện gì vậy?” Giọng Lục Nhiễm Không truyền ra từ thiết bị đầu cuối, mang theo sự nghi hoặc dày đặc.

“Tôi mò phải—” Lan Du vừa định nói thì chợt nhận ra có điều không ổn, lời đến miệng thì chuyển thành: “Tôi mò phải cửa khoang thì bị kẹt tay.”

“Sao cậu phải mò làm gì? Bật đèn của thiết bị đầu cuối lên không được sao?” Lục Nhiễm Không lập tức cao giọng nói: “Tôi đang khổ sở đợi cậu ở trong này, nước thì cmn ngập đến cẳng chân rồi, cậu còn ở đó mà mò mẫm cửa khoang.”

Lan Du vội bật đèn của thiết bị đầu cuối lên, một tia sáng chói lòa chiếu rọi khắp bên trong cơ giáp, cứng mỏ nói: “Mới cẳng chân thôi, còn lâu mới chết được.”

Dưới cửa kim loại hình chữ nhật có một nút tròn màu đỏ, đó chắc hẳn là công tắc thủ công.

Cậu đặt tay lên, cân nhắc đến việc sau khi mở cửa khoang thì nước hồ sẽ tràn vào, cậu hít sâu một hơi: “A um—”

“Cậu đang làm gì thế?” Giọng nói cảnh giác của Lục Nhiễm Không lại vang lên: “Cậu định ra ngoài mà không đeo mặt nạ oxy đấy à?”

Tay Lan Du khựng lại, phồng má không lên tiếng.

“Mặt nạ oxy đang treo trên cửa, vừa tiện lợi vừa thuận tay, cậu chỉ cần nhấc nhẹ cánh tay quý báu của mình là có thể lấy được. Giờ không phải lúc để cậu tưởng tượng suy nghĩ lung tung đâu, xin hãy nghiêm túc và cẩn trọng một chút đi, nước trong cơ giáp của tôi đã ngập tới đùi rồi! Ngập đến đùi rồi đấy! Nghe rõ chưa? Thượng — tá — K!” Giọng Lục Nhiễm Không mang theo sự giận dữ không thể kiềm chế nổi.