Khoảnh khắc khi con tinh tế thú chân khớp đó xuất hiện trong tầm mắt, cơ thể anh lập tức lao lên.
Lan Du bắn liên tục vào con gián khổng lồ kia, viên đạn va vào lớp vỏ cứng đen bóng bắn ra những tia lửa, phát ra âm thanh kim loại va chạm vang dội.
Thân hình đồ sộ của con gián khổng lồ rung chuyển theo tần suất đạn bắn, xúc tu đung đưa về phía sau, lùi lại vài bước.
"Dừng lại, dừng lại!"
Có người hét lớn bảo dừng lại, Lan Du làm như không nghe thấy, ngón tay cứng nhắc siết cò súng, khẩu súng ion không ngừng nhả lửa về phía trước.
Cho đến khi một bàn tay giữ lấy nòng súng của cậu rồi hướng lên trên, tất cả đạn đều bắn hết vào không trung, tiếp đó, người đó khóa chốt an toàn lại.
Bóng người bên cạnh lao ra, vọt đến bên cạnh nơi con gián khổng lồ vừa đứng vững kèm theo một tia sáng chói lòa xẹt qua, một cái đầu côn trùng đầy lông lá và xúc tu to bằng cái chậu rửa mặt lăn lộc cộc đến bên chân Lan Du, chất dịch trong suốt sền sệt bắn lên giày da.
Lục Nhiễm Không cầm dao găm đứng trước mặt Lan Du, nhíu mày nhìn cậu, hỏi: "Cậu làm sao vậy? Vỏ cứng của Yết trùng không thể bắn xuyên bằng đạn được, chỉ có phần cổ là mềm, chặt đầu là xong, chút thường thức thế này mà cậu còn không có à?"
Sắc mặt Lan Du tái mét, môi mím chặt, siết chặt súng rồi lùi lại một bước, giọng khàn khàn nói: "Nhất thời quên mất..."
“Quên mất?”
“Thì… lúc gϊếŧ chóc hưng phấn quá.”
Các binh sĩ cũng lục tục đứng dậy nhìn về phía này, có mấy đội trưởng chạy lại, vòng qua gò đất nhìn một lượt. Một trong số đó báo cáo: “Thượng tá Lục, Thượng tá K, ở đây có vài thi thể, thời gian tử vong trong hai ngày qua. Nhìn quần áo và vũ khí thì đó là những binh sĩ tuần tra mất tích.”
Nói xong, cậu ta đến gần thi thể con Yết trùng không đầu, dùng chân đá vào, nói với giọng đầy căm phẫn: “Chính là con chó khốn nạn này gϊếŧ chết bọn họ.”
Lục Nhiễm Không không hỏi thêm Lan Du điều gì nữa mà đi đến trước mấy thi thể đó, ngồi xổm xuống, vừa duỗi tay lật xem vừa lẩm bẩm nói: “Những binh sĩ tuần tra này là binh nhì, là lão binh đã phục vụ từ ba năm trở lên, dù con Yết trùng đó có ẩn mình và tấn công bất ngờ thì cũng không thể gϊếŧ chết hết bọn họ được—”
Anh nói đến đây thì đột nhiên dừng lại, ngồi xổm ở đó mà cả người căng cứng như một cây cung bị uốn cong. Sau đó, anh từ từ đứng dậy, nghiêng đầu nhìn về phía khoảng đất trống bên cạnh.
Lan Du lập tức nhận ra có điều không ổn, tim đập thình thịch, cảnh giác nhìn xung quanh, mở chốt an toàn trên súng ion ra.
Đột nhiên nhớ lại lời của Lục Nhiễm Không đã nói, cậu cất súng ra sau lưng, rút dao găm từ đai trang bị ra.
Các đội trưởng cũng nín thở giữ im lặng, lần lượt rút dao găm ra, đứng tựa lưng vào nhau.
Xung quanh trở nên im ắng, Lan Du chỉ nghe thấy tiếng tim đập của mình và tiếng hô hấp của mấy người xung quanh, bên tai còn có tiếng gió thổi qua, cuốn bụi đất bay lên mù mịt.
Đúng lúc này, ở nơi cách khoảng trăm mét phía bên phải, không khí bắt đầu xuất hiện sự biến dạng như lúc vừa rồi, cũng lan ra xa từng tầng từng tầng một. Như thể có người ném một viên đá vào mặt nước, chỗ mặt nước bị nó nảy lên bắt đầu xuất hiện dao động.
“Yết trùng!” Một đội trưởng đứng bên cạnh Lan Du hô to lên: “Tất cả chú ý, có Yết trùng xuất hiện.”