Sau Khi Omega Dịu Dàng Xuyên Thành Thượng Tá Hung Ác

Chương 7: Yên tâm đi ngủ

Lan Du đã ra khỏi phòng vệ sinh từ lâu rồi, vậy mà chỉ cần vừa nhớ tới màn hồi nãy, cậu vẫn cứ mặt đỏ tim đập.

Cậu biết rõ đây cũng chỉ là nhu cầu sinh lý bình thường, đừng nói đến Alpha trẻ tuổi cường tráng làm gì cho xa xôi, đến cả chính bản thân cậu lâu lâu cũng phải tự dùng tay giải tỏa một phen.

Nhưng biết là một chuyện, còn thực sự bắt gặp thì lại là chuyện khác, càng chẳng cần nói đến cái vách tường mỏng manh kia, nó cũng chỉ tổ làm cho âm thanh rêи ɾỉ trầm thấp kia như vang vọng bên tai.

Đến tận khi bước vào phòng bếp nhỏ làm cơm tối, cậu mới có thể nén nỗi hoảng sợ kia lại.

Thời gian ăn cơm tối của quân doanh là vào khoảng 6 giờ, Lan Du đôi lúc thì xuống nhà ăn ăn, khi nào không muốn thì bảo Khổng Phi mang đồ ăn lên ký túc xá cho cậu.

Hiện tại đã là 7 giờ, thời gian ăn cơm cũng đã qua khá lâu rồi. Chỉ là dù sao đống thức ăn dưới nhà ăn đó cũng không được ngon cho lắm, chi bằng tự mình lăn vào bếp thì hơn.

Trong tủ lạnh có nguyên liệu đã được cậu chuẩn bị từ hai ngày trước, động tác cậu thuần thục mà nấu một phần bò bít tết, sau đó lại trộn một bát salad, rồi bưng đến chiếc bàn tròn nhỏ bên ngoài ban công.

Tên Lục Nhiễm Không phòng kế cũng đã tắm rửa xong, đang ở trong phòng xem phim, đoạn đối thoại của nam nữ chính xen lẫn với nhạc nền rối loạn vang lên, truyền hẳn sang bên này.

“Không, anh đừng lên chiến trường mà, đã có biết bao nhiêu Omega mất đi Alpha của đời mình rồi, em không muốn giống bọn họ, ngày ngày chỉ biết khóc vì nhớ anh.”

“Em yêu, nghe anh nói này, thân là một chuyên gia chế tạo nỏ, để bảo vệ tinh cầu Sasso, anh phải lên chiến trường thôi.”



Lan Du trong khoảng thời gian này không có tâm trạng xem phim điện ảnh hay truyền hình gì hết, hiện tại lại nghe được mấy lời kịch đó, bèn nhịn không nổi phải ngó sang phía ban công bên kia xem.

Doanh trại quân đội số ba đóng quân ở hành tinh Kata nằm bên ngoài thành phố Bell, ba mặt đều hướng về phía biển. Ban công này của cậu cũng nhờ đó mà được đối diện với một khoảng biển rộng bao la, phong cảnh tuyệt đẹp.

Chẳng cần biết là buổi sáng được hít thở không khí trong lành của biển, ban đêm được ngắm nhìn ánh trăng sáng ngà phản chiếu trên mặt biển xanh ngắt, hay là được yên tĩnh nhấm nháp ly trà và chiếc bánh ngọt vào những buổi chiều đầy nắng gió, thì cái ban công này, vẫn là địa điểm thư giãn tốt nhất.

—— Với điều kiện là đừng có quay đầu nhìn ban công phòng 303 kế bên.

Cái tòa ký túc xá này chẳng biết là do ai thiết kế, hai phòng chỉ cần gần nhau là cũng sẽ có ban công kế sát nhau, chỉ cách nhau có đúng một cái rào chắn bằng sắt ở giữa.

Vài ngày sau khi cậu xuyên vào trong thân thể này, mỗi lần đứng ngoài ban công nhìn về phía biển trời kia, là một lần cậu cảm nhận được sự uể oải và bất an đang dần dần được xua tan đi mất.

Cho đến khi quay đầu lại thấy được ban công của phòng 303 bên cạnh, cậu suýt chút nữa liền tự kỷ.

Gần cạnh cái ban công đó, là một sàn nhà với mấy tấm gạch lát nền màu xám nhạt bị hư hại nặng nề, được phủ bởi một lớp bụi dày đặc, bên trên còn được khuyến mãi thêm một đống phế liệu để không.

Mấy cái vớ phơi xong cũng không thèm thu vào, trông như mấy miếng thịt xông khói khô queo treo vắt vẻo trên móc quần áo.

Hai lá cây vạn tuế được buộc thủ công lên cái rào chắn khắc hoa màu đen, hai lá mỗi bên trái phải treo một chiếc dép lê.

Cũng không biết cái dép lê đó đã trải qua mấy đợt bão táp mưa giông, mấy sợi lông tơ dài màu nâu đã xoắn thành từng cụm từng cụm một.

Lan Du vừa sinh ra đã quen với việc sạch sẽ, bình thường nếu đóng một bộ phim mất gần một tuần, thì sau khi về nhà, mặc kệ bản thân mình có bận hay mệt tới đâu, việc đầu tiên cậu làm vẫn là phải quét tước một lần từ trong ra ngoài.

Ở ngoài đóng phim không thể chú ý thì không tính, nhưng một khi đã về với cái ổ nhỏ của mình, thì mọi thứ phải thật ngăn nắp sạch đẹp và thoải mái, không được phép dính một hạt bụi trần.

Nhưng cái ban công rẻ rách chết tiệt này, sao lại có đứng kế ban công mình một cách chói lọi như vậy, khiến người ta muốn ngó lơ cũng không được.

Cậu tiếc cái cảnh mặt trời mọc và làn gió mát chỉ có thể cảm nhận được ở ban công phòng mình, nên ngày thường cũng chỉ đành quay lưng không nhìn tới, nhắm mắt làm ngơ.

Hình như bộ phim chiếu hết rồi, bên phòng 303 lại truyền đến tiếng kim loại va leng keng leng keng vào nhau, chả biết cái tên Lục Nhiễm Không kia đang làm gì.

Lan Du không hề liếc nhìn sang bên còn lại, tránh cho tầm mắt đυ.ng phải cái ban công đó, đẩy nhanh tốc độ ăn cơm của mình.

Lúc cầm cốc nước lên uống, đột nhiên sẩy tay một cái, đẩy cái thìa rơi xuống mặt đất, lăn vào cái lỗ của chậu hoa kia. Cậu đành phải bất đắc dĩ ngồi xổm xuống, duỗi tay sờ vào khe hở để tìm.

Cái thìa lăn vào khá sâu, ngón tay cậu cứ mò vào dần, đột nhiên chạm đến một thứ đồ làm bằng vải.

Cái gì vậy nhỉ?

Cậu vơ lấy mảnh vải với tâm trạng đầy nghi hoặc, chậm rãi kéo nó ra, để ở trong tay.

Hình như là một chiếc vớ.

Nhưng tại sao vớ của mình lại ở chỗ này?

Cậu giơ chiếc vớ kia lên trước mặt cẩn thận xem xét, mới phát hiện cái màu xám ngoét và chất liệu cứng như đá của chiếc vớ này sao mà trông quen thuộc thế?

Cậu chầm chậm quay đầu nhìn phòng kế bên, nhìn kỹ mấy miếng thịt khô đang treo lơ lửng rên giá phơi quần áo đó. Kế đến lại như bị điện giật mà ném đồ vật trong tay xuống, chạy tới bàn ăn lấy khăn ướt lau tay mình.

Liên tiếp xài thêm vài tờ giấy ướt lau tay nữa, đến tận khi tay bị lau cho đỏ lên mới chịu dừng lại.

Đây là vớ của phòng kế bị gió biển thổi sang phòng mình.

Lan Du xoay người trở về phòng, lấy một đoạn vải thừa dùng để làm khăn trải giường ra, rồi lấy thêm mấy hộp kim chỉ đã đặt mua từ lâu, sau đó nhanh chóng se chỉ luồn kim, may mấy cái móc khóa lên tấm vải.

Lại tìm một sợi dây để treo mấy móc khóa vào, và rồi, một tấm rèm bằng vải giản dị đã ra đời.

Cậu treo rèm vải lên phần giữa hai ban công, lại móc từ phòng bếp ra một đôi bao tay sử dụng một lần, cau mày mang bao tay vào, rồi dùng hai ngón tay bốc chiếc vớ kia lên, chuẩn bị ném sang ban công bên cạnh.

Thế nhưng, cậu vừa làm động tác ném sang, đã nghe được mấy thanh âm kỳ quái.

“A~… Cứ như vậy anh ơi… A a~… Em chịu không nổi nữa rồi…”

Lan Du đứng hình tại chỗ.

Lục Nhiễm Không khi nãy vừa ở trong toilet làm trò bíp bíp, giờ mới ra chưa được bao lâu, lại bắt đầu xem phim con heo?

Còn mở âm thanh lớn như vậy, anh có biết mệt không hả!

Cái con Alpha đực này trông như thể đang ở trong trạng thái có thể lai giống bất cứ lúc nào ấy!

Cậu đỏ mặt ngừng tay, ánh mắt liếc ngang liếc dọc khắp nơi, sau đó rơi xuống mấy bồn cây mọng nước của mình.

Đào mấy cục đá trông có vẻ to ra đút vào vớ, nhắm ngay đống phế liệu lộn xộn kia, ném sang.

Một trận ầm ầm lẻng xẻng vang lên, ngọn núi rách rưới đó đổ ập xuống.

Không thèm đợi Lục Nhiễm Không chạy ra xem xét, Lan Du đã kéo rèm cái xoẹt ngăn cách hai ban công lại với nhau, quay trở về phòng.

*

Lục Nhiễm Không đang ngồi trong phòng chỉnh sửa lại chiếc nỏ mình vừa mới làm.

Hắn căn cứ theo những gì được ghi chép lại ở sách cổ, kết hợp thêm trí tưởng tượng của bản thân mình, chuyển chiếc nỏ tưởng chừng như to tướng trở thành một chiếc chỉ có kích thước bằng lòng bàn tay, như một món đồ chơi nho nhỏ.

Bởi vậy nên mới phải cặm cụi đi tìm một bộ phim điện ảnh xưa lắc xưa lơ, sau đó cố chịu đựng cho qua những cảnh yêu đương nồng thắm, chỉ để xem xem nam chính chế tạo nỏ như thế nào.

Hắn không có sở thích gì nhiều ngoài việc nghịch mấy thứ đồ chơi linh tinh này, đến cả mấy cái vật liệu chế tác chất đầy ngoài ban công kia, cũng đều là cục cưng của hắn.

Lục Nhiễm Không cẩn thận chỉnh lại chốt bắn của chiếc nỏ, làm bước cuối cùng của việc chế tạo nỏ. Hình chiếu trên không trung cũng chiếu đến cảnh nam chính nữ chính đang quay cuồng trong xúc cảm mãnh liệt của tình yêu, phát ra tiếng ư ư a a ầm ĩ.

Đúng lúc hắn đang nín thở khảy đi cọng tóc dính trên cây châm bằng kim loại kia, ngoài ban công đột nhiên truyền đến một trận vang lớn. Kế tiếp đó, đống vật liệu kia leng keng rơi đầy đất.

Tay hắn run lên một chút, kim châm vừa phóng ra bay lệch về một bên.

… Nửa giờ miệt mài công phu này lại xem như nước đổ lá khoai rồi.

Lục Nhiễm Không thở dài, mấy con hải âu đáng chết này, lúc nào cũng có mắt như mù mà đâm phải ban công của hắn hết.

Hắn thả cây nỏ xuống bước ra ngoài xem thử, dọn dẹp lại đống vật liệu kia, đến lúc đứng dậy, đột nhiên phát hiện một chiếc vớ của mình nằm lẻ loi ở góc ban công.

Chiếc vớ căng phồng, thông qua miệng vớ căng rộng có thể thấy được mấy viên đá trắng ngà.

Lục Nhiễm Không:…

Hiển nhiên là hải âu không thể nào nhét cục đá vào cái vớ rồi, hơn nữa còn vứt vào ban công phòng mình.

Hắn xoay xoay khớp cổ, đứng dậy quay đầu.

Chắc cũng được tầm một tháng chưa đánh nhau với tên K điên kia rồi, giờ thì đã đến lúc bắt đầu trận chiến.

Vừa mới quay người sang, hắn liền ngẩn ra.

Thứ đầu tiên ập vào mắt hắn chính là một tấm khăn trải giường màu hồng nhạt, che kín mít tầm nhìn của ban công bên kia đi.

Lại cẩn thận nhìn thêm chút nữa, phát hiện trên đỉnh khăn trải giường được trang bị hai cái khoá treo ở hai bên ban công, mấy bông hoa nhỏ được in trên đó tung bay phấp phới theo gió.

Này mà là khăn trải giường cái gì chứ, rõ ràng là rèm bằng vải được làm thủ công.

Lục Nhiễm Không quên mất cơn tức giận, chậm rãi đi qua, dí sát mặt vào nhìn mấy bông hoa nhỏ được in trên đó.

Mất một lúc lâu sau, hắn nhịn không được bật cười thành tiếng.

Sau khi đã về phòng, Lan Du ngồi dựa vào chiếc giường đơn của mình, trong lòng vẫn còn hơi chút kích động.

Cậu từ xưa đến giờ chỉ quen làm theo khuôn phép cũ, sẽ không bao giờ làm ra hành vi gì quá khích, nên mới thường xuyên được tạp chí bình chọn là Omega nhàn nhã trí thức nhất.

Cậu sống như một người khiêm tốn nho nhã lễ độ, dù gặp chuyện sóng gió hay hãi hùng gì cũng phải luôn luôn bảo trì phong độ. Vì thế cậu đã trở thành bạn đời lý tưởng trong lòng bao nhiêu Alpha, đồng thời cũng là đối tượng để cho vô số Omega học hỏi theo.

Nhưng chỉ vì một chiếc vớ rơi vào ban công mình mà ném mấy chục cục đá trả lại cho người ta như thế, thì có hơi quá xúc động rồi, hành xử theo cảm tính quá.

Lan Du chợt tỉnh ngộ, có khi nào mình diễn thượng tá K nhập tâm quá, cho nên lỡ chịu ảnh hưởng lúc nào không hay rồi không?

Thân là một diễn viên xuất sắc, nhất định phải phân biệt được giữa nhân vật và đời thực, đây là thứ mà bản thân mình trước nay luôn hiểu rõ, cũng làm thứ mình luôn làm rất tốt.

Mặc kệ là cười đến ngoạc mồm hay đau khổ khóc lóc, chỉ cần một tiếng Cut vang lên, là cậu liền nhanh chóng thoát khỏi nhân vật, trở về hiện thực.

Âm thanh Cut kia như biểu tượng của sự chấm dứt vậy, nó là chốt mở của cảm xúc, là mệnh lệnh được khắc sâu trong đầu, luôn giúp cậu có thể nhập vai một cách tự nhiên.

Dù biết hai người diễn chung một bộ phim tình cảm thường sẽ có cảm xúc thật với đối phương, nhưng cậu mặc kệ trong phim có tình yêu nồng cháy đến thế nào, chỉ cần đối phương tỏ tình với mình, thì cậu đều sẽ bình tĩnh nói: Anh nhập vai quá rồi.

Một Alpha có tiếng trong ngành giải trí sau khi bị cậu cự tuyệt đã từng nói: Lan Du, cậu nhìn qua thì trông rất hoàn mỹ, nhưng kỳ thật đó chỉ là biểu tượng mà thôi, cậu căn bản không hề có tình cảm hay cảm xúc chân thật của riêng mình.

Lan Du mang vẻ mặt vô cảm nghĩ ngợi lung tung, hai tay không ngừng dệt khăn quàng cổ.

Thời tiết rất mau đã lạnh, trước tiên phải chuẩn bị tốt cho mình cái đã. Cậu dùng sợi len cashmere cao cấp nhất, khăn quàng cổ sau khi được dệt xong chắc chắn sẽ mềm mại hơn mấy cái khăn quàng cổ bán đại trà ngoài khu thương mại kia nhiều.

Dệt được một đoạn, cậu dùng tay vuốt ve những đường may chỉnh tề, trong lòng tràn đầy vui sướиɠ.

Ai bảo cậu không có cảm xúc của riêng mình kia chứ?

Sau đó lại ôm chầm lấy con gấu nhồi bông màu nâu đặt trên gối đầu, hôn xuống đỉnh đầu mềm mụp của nó, nói: “Cốc Cốc, tớ rất thích cậu.”

Ai bảo cậu không có tình cảm chân thành chứ?

Đến tận khi thiết bị đầu cuối của cậu hiển thị đã là mười giờ đêm, cậu mới nhét cuộn len vào lại cái tủ đầu giường. Ôm lấy Cốc Cốc, cầm lược chải lông cho nó.

Cậu là trẻ mồ côi, lớn lên trong viện phúc lợi, thứ duy nhất làm bạn với cậu là một con gấu bông do người khác quyên tặng.

Ngần ấy năm trời, những thứ yêu ma đáng sợ nằm sâu trong màn đêm sau khi bầu trời sẩm tối kia, cùng với những lời nhạo báng vớ vẩn từ người khác nọ, đều sẽ bị ngăn lại ở bên ngoài – một khi cậu ôm chú gấu bông này chui vào trong chăn trốn.

Chỉ là sau khi xuyên tới đây, đến một con gấu bồng cũng chẳng có, cậu đành phải bảo Khổng Phi mua một con trông na ná giống con gấu cũ của mình, sau đó nói rằng mình muốn nghiên cứu về văn hóa của loài gấu.

Khổng Phi hoàn toàn không rõ cái con gấu bông này thì liên quan gì đến văn hóa loài gấu, nhưng có điều đây là mệnh lệnh của thượng tá K, cho dù là muốn nghiên cứu cả cái hệ Sasso thông qua một con gấu bông, cậu ta cũng sẽ không hỏi nhiều.

Lan Du ngồi xếp bằng dựa vào đầu giường, chải chuốt xong mái đầu của con gấu bông thì đặt nó lên đùi, bắt đầu chải lông sau lưng nó, nhẹ giọng nói thầm trong miệng: “Cốc Cốc, hôm nay tớ gϊếŧ một người, là gϊếŧ người thật đấy, không phải đóng phim đâu. Tiếng súng vang đùng một cái, anh ta chết ngay lập tức.”

Nói tới đây, hình ảnh của thi thể có bộ da màu xanh lục kia chợt hiện lên trong đầu, khiến lòng cậu sợ hãi đôi chút.

Gió biển thổi từng cơn từng cơn ngoài cửa sổ, vi vu rì rào, sóng biển đánh lên bãi cát, đám hải âu kêu to dưới màn đêm tối mù.

Ban ngày thì khiến người ta cảm thấy tâm trạng được thả lỏng, nhưng tới tối thì lại khiến người ta sợ chết khϊếp đi được.

Lan Du buông lược xuống, ôm chặt nửa người con gấu to tướng kia, chui tọt vào trong chăn.

Cậu vẫn chưa tắt đèn, chỉ nhắm mắt nằm im như vậy, đầu óc cũng càng ngày càng thanh tỉnh hơn.

Một lúc sau, cậu thấy xác chết màu xanh lục kia đột nhiên mở mắt ra, lỗ hổng trên trán chảy máu ào ạt. Một lúc sau nữa, cậu lại thấy dưới chân mình lạnh căm, một bàn tay khô khốc sờ soạng tiến vào trong chăn…

Lan Du nhắm chặt mắt, tròng mắt nhanh chóng chuyển động qua lại bên trong mi mắt mỏng dính, hô hấp vừa nhanh vừa vội, gấu bông cũng bị ôm đến nỗi thay đổi hình dáng.

Đúng lúc cậu đang nén lại sự sợ hãi trong lòng, bắt đầu lẩm bẩm mấy câu thoại trong miệng, thì phòng bên cạnh đột nhiên vang lên vài tiếng dép lê lẹp xẹp lẹp xẹp bước trên nền đất.

Sau đó là tiếng bàn chải điện hoạt động, còn có tiếng nước chảy tí tách kèm với tiếng xả nước bồn cầu.

Mấy âm thanh hỗn tạp đó trộn lẫn lại với nhau, giống như một câu thần chú tỏa ra ánh sáng vàng, xua tan hết nỗi sợ hãi đọng lại trong lòng cậu, những bóng đen ngo ngoe rục rịch cùng với thi thể màu xanh lục đó rốt cuộc cũng hóa thành hư ảo trong nháy mắt.

Qua một lúc sau, tiếng dép lê lại vang lên bên kia bức tường cách vách, truyền vào lỗ tai đang bị ụp bởi chiếc gối đầu của cậu.

Tiếp theo, tiếng nệm kẽo kẹt vang lên, vách tường lại rung rung một chút, giường cậu cũng bị kéo cho rung theo.

Mọi thứ dần yên tĩnh trở lại, Lan Du duỗi tay tắt đèn.

Cách đây không xa đang có một người, tiếng gió biển đập vào song sắt của ô cửa sổ không còn chói tai như trước nữa, bóng đêm cũng không còn đáng sợ như ban đầu nữa.

Phòng 304 phía chéo đối diện của viên trung tá* thật thà chất phác kia cũng truyền đến hai tiếng thùng thùng vang vọng, như thể chủ nhân của căn phòng ấy vừa đóng thứ gì đó lên tường.

Cậu buông chú gấu bông đang bị thít chặt trong l*иg ngực ra, ngáp một cái rõ to, an tâm chìm vào giấc ngủ.

(*Chỗ này bị lỗi, chương trước tác giả ghi thượng tá nhưng chương này lại ghi trung tá, vì chưa xác định được danh tính nên mình chưa dám sửa)

___________

Tác giả có lời muốn nói: Lục Nhiễm Không: Phương diện khác thua xa tui nên mới tìm cách khác để dằn mặt tui chứ gì, còn ném mấy cục đá qua hại tui phải ra dọn. Còn cái rèm cửa bằng vải này đúng thật là tui không biết làm đó, tui chịu thua, được chưa?