Sau đó, Trương Tiểu Cường tiến lên, kéo Lâm Mạt Mạt vào nhà, mặc kệ Lâm Mạt Mạt vùng vẫy, lục lọi khắp người cô.
Kết quả không có gì ngoài 50 xu.
Trương Tiểu Cường không cam lòng túm lấy bao tải phía sau Lâm Mạt Mạt để xem.
Vẫn không có gì bên trong.
“Số tiền kia đâu? Giấu ở đâu?”
"Không còn nữa, tất cả đều ở đó." Lâm Mạt Mạt chỉ vào 50 xu đồng trong tay Trương Tiểu Cường, nói.
"Nói nhảm! Làm sao chỉ có chừng này!"
Lâm Mạt Mạt lắc đầu không nói gì.
Lưu Thúy Phương ở một bên, than thở: "Mỗi tháng, tao chỉ có chút tiền đó, tiền trợ cấp ăn tết cũng chỉ có 50 tệ. Lúc trước tao bị gãy chân, đã lấy mua thuốc. Bây giờ làm gì còn tiền.”
Trương Tiểu Cường như thể tin lời bà, "khạc" một tiếng, chửi rủa: "Bà già, sao không chết quách mẹ đi, còn có gan tiêu tiền chữa bệnh!"
Một chuyến đi đến đây, không lấy được tiền, khiến Trương Tiểu Cường rất khó chịu.
Liếc nhìn Lâm Mạt Mạt, Trương Tiểu Cường nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt gã ta chuyển động, đột nhiên có một kế hoạch.
Nhìn thấy ánh mắt Trương Tiểu Cường khác thường đi về phí Lâm Mạt Mạt, Lưu Thúy Phương căng thẳng, một linh cảm xấu ập đến trong lòng bà.
"Trương Tiểu Cường, mày muốn làm gì?"
"Không làm gì cả, chỉ đột nhiên nghĩ tới một chuyện tốt." Trương Tiểu Cường cười xấu xa.
"Nhìn kỹ lại thì con khốn này càng lớn càng xinh đẹp." Trương Tiểu Cường đi đến trước mặt Lâm Mạt Mạt, cố tình cúi xuống, cười dâʍ ɖu͙©.
Trương Tiểu Cường vừa nói vừa giơ tay tát vào mặt Lâm Mạt Mạt.
"Thế nào, đi theo anh Cường ra ngoài lăn lộn, tao dẫn mày đi ăn sung mặc sướиɠ."
"Sao mày dám!" Lưu Thúy Phương cố gắng bò tới, túm lấy chân Trương Tiểu Cường: "Trương Tiểu Cường, đồ khốn, nếu mày dám làm gì con bé, tao thành ma cũng sẽ không bỏ qua cho mày đâu!"
"Bà già, bà nuôi con khốn này bên người tốn của tôi hết bao nhiêu tiền, tôi còn chưa nói, hiện tại đã đến lúc nó báo đáp nhà chúng ta, tốt nhất bà đừng cản tôi.”
Nói xong, một chân Trương Tiểu Cường đá văng Lưu Thúy Phương, làm bộ muốn kéo Lâm Mạt Mạt đi.
Đúng lúc này, tiếng nói chuyện từ lối đi bên ngoài phòng truyền đến.
"Dì."
"Cậu gọi ai là dì!"
"Chị."
"Ai là chị của cậu!"
"Chị ơi, xin hỏi Lưu Thúy Phương có ở đây không?"
"Cậu tìm dì Lưu?"
"Đúng vậy."
"À, đi lên căn phòng thứ ba ở giữa, căn phòng đang ầm ĩ đấy."
"Cảm ơn."
......
Nghe có người đang tìm Lưu Thúy Phương, Trương Tiểu Cường dừng lại, mặt lộ vẻ cảnh giác: Lưu Thúy Phương không quen biết nhiều người, những người duy nhất có thể tìm bà chỉ có ủy ban khu phố hoặc đồn cảnh sát.
Nếu là cảnh sát, gã ta sẽ gặp rắc rối.
Nghe thấy tiếng bước chân đến gần, Trương Tiểu Cường không còn cách nào khác thả Lâm Mạt Mạt ra.
"Hai ngày nữa tao sẽ trở lại, nếu như mày không lấy được tiền thì đừng trách tao không niệm tình!" Trương Tiểu Cường buông một lời tàn nhẫn, giật lấy bánh bao trong tay Lâm Mạt Mạt, xoay người rời đi.
Trong hành lang, khi lướt qua người tới, Trương Tiểu Cường vô thức cúi đầu, tăng tốc.
—
Bên này, Trần Vũ vừa bước lên lầu, liền thấy cửa phòng mở rộng.
Tiến lại gần nhìn một chút, cả căn phòng chỉ có một gian phòng, rất nhỏ, ánh đèn trong phòng lờ mờ, phát ra mùi ẩm mốc cũ kỹ, lúc này căn phòng giống như bị lục tung, đổ nát và tồi tàn.
Trong phòng một già một trẻ. Bà cụ vừa được dìu ngồi xuống tấm gỗ miễn cưỡng có thể coi là tấm ván giường, còn đứa bé thì thoăn thoắt thu dọn đồ đạc, bát đĩa còn sót lại dưới sàn nhà.
Trần Vũ cẩn thận nhìn cô bé.
Tuy mái tóc cô bé rối nùi che đi nửa khuôn mặt, nửa bên mặt còn lại bị đánh sưng đỏ nhưng vẫn mơ hồ có thể nhìn ra dung mạo của cô bé rất giống anh Trình.
Trần Vũ bừng tỉnh, gõ cửa: “Xin hỏi, đây có phải là nhà của Lưu Thúy Phương không?
"Tôi là Lưu Thúy Phương, đồng chí này, cậu là người trong khu phố hay đồn cảnh sát?"
"Không phải đâu ạ" Trần Vũ bước vào, đưa danh thϊếp của mình, nghĩ Lưu Thúy Phương có thể không đọc được, nên giải thích: "Tôi là người đại diện của công ty giải trí Tinh Thạch, họ Trần, đây là giấy chứng minh thư của tôi. "