Cha chàng nghe chàng nói như vậy thì rất là giận dữ quát, đây chính là tiểu thư khuê cát, cành vàng lá ngọc sao con ông có thể bình luận tiểu cô nương con nhà người ta như vậy.
Ông quát:
“Im miệng.”
“Mày nói năng cho đàng hoàng!”
Ông biện giải cho Liễu Như:
“Tiểu thư nhà họ Liễu sao lại là người đàn bà như mày nói, không được bôi nhọ thanh danh con gái nhà người ta.”
Mà thứ đệ Lục Thanh ở bên cạnh nói chêm vào:
“Đúng rồi đấy đại ca, sao huynh có thể bôi nhọ thanh danh của con gái nhà người ta.”
Lục Hoàng thấy buồn cười, cha anh vẫn luôn quảng cáo rùng ben nhà này là có lễ giáo gia phong rất nghiêm.
Nhưng chuyện hôn sự của anh vậy mà lại cho một thứ đệ nghe ở bên cạnh.
Lục Hoàng không muốn tốn công mất sức nói chuyện với Lục Thanh quát:
“Im miệng, chuyện của tao không đến phiên mày nói chuyện.”
Lục thanh: “…”
Lục Thanh thấy sự nóng giận của Lục Hoàng thì cũng đàng im miệng, tạm tránh mũi nhọn.
Lục Thanh im lặng rồi, cha anh nhưng vẫn chưa xong, ông truy hỏi:
“Nói cho rõ ràng chuyện này là như thế nào? Mày không nói rõ tao sẽ không tha cho mày.”
Lục Hoàng nghe vậy thì nói:
“Cha con nghe mẹ nói cha hỏi cưới cho con đại tiểu thư nhà họ Liễu, Liễu Như, nên cũng nhịn không được điều tra một chút về nàng ta.”
Chàng có sách mách có chứng nói:
“Nhưng thật không ngời hình tượng đoan trang thục nữ của cô ta là do cô ta và gia đình xây dựng nên. Cô ta không những nữ giả nam trang ra ngoài dạo phố, mà còn lẫn vào trường tư thục đọc sách, còn liếc mắt đưa tình hò hẹn ở bên một người nam sinh suốt đêm, không chỉ một lần mà rất nhiều lần.”
Cha mẹ anh kinh hoảng thất thố hét lên:
“Cái gì?”
Lục Hoàng bình tĩnh lại nói:
“Ban đầu khi nghe con cũng rất sóc và không tin vì tin tưởng ánh mắt cha, vì để chứng minh sự trong sạch cho cô ta con đã cố ý theo dõi để sát nhận, chính mắt con thấy cô ta mặc nam trang cùng một đóng nam nhân xưng huynh gọi đệ đi vào tư thục.”
Cha anh nghe vậy thì cũng không vội phủ nhận nói:
“Chuyện này, nếu là sự thật thì hôn sự này coi như bỏ, quản gia đi đi điều tra chuyện này cho rõ ràng cho ta.”
Ông tuy có phần yêu thương con thứ Lục Thanh nhưng đối với trưởng tử sau này sẽ là người thừa kế Lục Hoàng cũng rất coi trọng, nếu mọi chuyện đúng như vậy thì hôn sự này không thể thành.
Quản gia đi điều động điều tra đi.
...
Hai canh giờ sau.
...
Quản gia quay về khom lưng cung kính nói:
“Lão gia đúng như những gì đại thiếu gia đã nói, còn có một chuyện nữa không biết nô tài có nên nói.”
Nghe quản gia xác nhận, trong lòng của Lục lão gia đã không thể áp chế lửa giận lại thấy ông ấp úng thì gấp gáp nói:
“Nói đi có chuyện gì mà ấp a ấp ú.”
Quản gia có sự chấp thuận của Lục lão gia thì nói:
“Dạ, đại tiểu thư Liễu gia cùng Lục Thanh thiếu gia là đồng môn, mà người nam sinh đại thiếu gia nói chính là Lục Thanh thiếu gia."
Lục bạch mặt lúc xanh lúc trắng.
“Nghịch tử"
Lục lão gia đứng dậy cho đứng bên cạnh Lục Thanh một cái tác, mà Liễu di nương mẹ ruột Lục Thanh ngồi bên cạnh đến khuyên nhủ:
“Lão gia xin bớt giận, nhất định là hiểu lầm ở đây.”
Bà cả, mẹ ruột của Lục Hoàng nói:
“hiểu lầm, nói thật hay, cùng một người ở bên nhau suốt ngày đêm đừng nói với ta là không biết người bên cạnh mình là nam hay nữ nha.”
Liễu di nương nghe nói vậy thì phản bác:
“Chị cả sao chị có thể nói như thế, người ta có lòng lừa đối thì Lục Thanh lại không có lịch duyệt nhiều làm sao rõ được.”
Không đợi Bà cả đáp lại.
Ông Lục giận quát.
“Đủ rồi.”
Ông chốt lại câu cuối:
“Cuộc hôn nhân này hủy bỏ đi.”
Rồi ông phất tay áo bỏ đi.
…
Phòng Lục Hoàng, sau khi giải tán, nói ba câu vài lời với mẹ, Lục Hoàng quay lại phòng trong lòng nói thầm:
“Chuyện này chỉ là bắt đầu thôi. Hai người phải chịu nhưng gì tôi phải chịu mới công bằng chứa.”
Hết chương.